Giấc mơ mặt người

Văn thơ Công giáo
Mã số: 16-084
Fx Lê Công Chính, 1989, gp Đà Lạt.
(Giải triển vọng VVĐT 2016)

1.
Có vài ba bông hồng màu vàng nhỏ bé một cách lạ lùng, nứt ra từ một cây hoa hồng có cái gốc rất lớn cũng lạ lùng không kém. Chúng đang khẽ khàng đu đưa mình theo từng cơn gió dìu dịu trong vuông vườn nhỏ đặc đen bóng tối. Thêm màn mưa phùn bàng bạc phủ lên bức tranh rất đỗi quánh nghẹt ấy nữa. Một bức tranh dường như đang ngập ngụa nỗi ức ẩn rất khó có thể để mà diễn đạt thành lời. Nó còn mang theo chút âu lo bồn chồn và cả sự sợ hãi. Nhất là giữa cái không gian vừa lạ lẫm vừa trầm tịch như thế. Nàng từ nhà mình bước thẳng đến khu vườn mang đầy không khí lạnh bởi những ngọn heo may đăm đắm của mùa thu phố núi. Nàng mặc trên người một chiếc váy trắng tinh như tuyết dài qua mắt cá chân, nó từa tựa một chiếc váy ngủ. Đôi chân trần của nàng rụt rè rải đều trên thảm cỏ mịn màng từ cổng dẫn vào tận chỗ cây bông hồng màu vàng kia. Khu vườn tối om, nhỏ xíu. Cho dù có cố gắng dùng cách nào đi chăng nữa thì nàng cũng chẳng thể nhìn thấy được mình dưới bóng tối tịt mịt tù mù không còn chút minh bạch nào nữa ở phía sau khoảng khắc giao điểm của đêm và ngày như lúc này. Nàng nặng nhọc kéo rê chân mình, thả từng bước thật chậm đều đến trước những bông hồng vàng, quỳ bẹp xuống trước mặt chúng, miệng nàng lầm bầm những câu gì đó không rõ ràng, thân mình nàng bần bật run, đôi mi nàng ầng ậc nước.
Lúc đó, nàng chỉ còn nhìn thấy được mấy bông hồng vàng đang dần dần bung nở những chiếc cánh tươi tắn và mỏng mảnh. Dưới bóng tối u huyền mờ ảo nàng vẫn nhận ra rằng chúng vô cùng đẹp, một nét đẹp mỹ miều mà kiêu sa vốn dĩ của loài hoa nữ hoàng ấy. Đó là giấc mơ của nàng, một giấc mơ không rõ đầu đuôi cứ trở đi trở lại ám nàng hằng đêm suốt mấy tháng liền.
Nàng đi làm từ bốn giờ chiều, luôn luôn về đến nhà lúc quá nửa đêm. Nên giấc ngủ đến với nàng rất muộn là vậy, tầm khoảng hai giờ sáng nàng mới có thể chợp mắt. Nhưng thường thì nó lại kết thúc thật sớm vào khoảng năm hay sáu giờ sáng. Đeo theo đó là những mỏi mệt, suy tư và cả cảm giác bức bối, khó chịu. Nàng tỉnh táo và ít ngủ hẳn đi trong suốt mấy tháng trời ròng rã. Lúc đầu nàng không quan tâm cho lắm về giấc mơ như thường trực đó, bởi với nàng nằm mơ là chuyện quá đỗi giản đơn bình thường vô cùng.
Mãi đến hôm nay, khi tỉnh dậy bởi sự ám muội như thường lệ của giấc mơ nằm lòng. Nàng mở mắt nhìn quanh, toàn thân nóng rẫy không thể nào động đậy nổi. Đôi mắt nàng mờ căm, cổ họng nàng khô khốc. Nàng đang cố gắng hớp từng ngụm hơi thở. Mệt nhoài. Nàng không muốn thức dậy nữa, chỉ muốn nằm mãi như thế. Nàng bắt đầu suy tư về giấc mơ kia. Mấy ngày hôm nay giấc mơ ấy có chút đổi khác. Xen vào giấc mơ cũ là những hình ảnh kinh khủng, rợn người hơn thế nữa. Những bông hồng màu vàng mà nàng nhìn thấy trong bóng tối đã dần dần nở ra những khuôn mặt, những khuôn mặt của trẻ sơ sinh. Chúng nhỏ bé, hiền từ, buồn bã và không cười cũng không khóc. Chúng nằm im, im thin thít, chúng mở những đôi mắt to tròn ngây ngô nhìn chòng chọc vào mặt nàng.
Nàng hiểu. Chỉ mình nàng hiểu tại sao lại có những đứa trẻ cứ như chưa kịp chào đời ấy lại ám ảnh dai dẳng tâm trí nàng. Những hình ảnh trong giấc mơ của nàng giống cảnh tượng trong một bộ phim kinh dị. Những hình ảnh dị khủng khiếp ấy cứ ngỡ là điều vô tình diễn ra trong giấc mơ, nhưng thực ra nàng biết chắc chắn rằng đó là điềm báo cho sự trả giá về một tội ác khó có được sự dung thứ mà nàng đã gây ra. Tội ác đó không nằm trong sự sắp đặt của Thiên Chúa, đấng nàng vô cùng tôn thờ và cũng vô tâm quên lãng. Tội ác đó nàng đã gây ra trong quá khứ thống khổ của nàng. Rồi chính nó sẽ dằn xé tâm trí nàng thành ra nát bươm như tấm giẻ lau ở những ngày đơn độc rốt cùng sót lại của đời sống này. Hoà nhuyễn vào một gam màu nhàu nhĩ tím lịm thống hối. Nàng hiểu. Chỉ mình nàng hiểu tại sao lại có hình ảnh những đứa trẻ cứ dai dẳng đeo bám mỗi ngày sống của nàng.
2.
Tôi. Một phụ nữ có gốc gác ở một thành phố rất đẹp của cao nguyên. Một phụ nữ được Đấng Tạo hoá ưu ái ban tặng cho một ngoại hình bắt mắt, thu hút ánh nhìn của đàn ông khắp nơi. Tôi đang chuẩn bị bước vào tuổi ba mươi. Tôi có đạo, lại là đạo gốc. Một người đàn bà thích sự tịch lặng hơn hết mọi thứ. Nhưng cuộc trầm kha dâu bể đã đẩy đưa tôi đến với cái thành phố xa hoa tráng lệ và chất đầy cạm bẫy này. Sài Gòn. Nó là cái nơi đã cuộn tôi theo dòng chảy bấp bênh của cuộc người, là cái nơi đã biến đổi tâm hồn tôi. Một thành phố mà tôi luôn luôn đổ lỗi rằng chính nó đã đẩy tôi vào hố sâu của tội lỗi, chính nó đã tước đoạt linh hồn nhỏ bé của tôi, chính nó đã đánh cắp đi đức tin vốn dĩ rất yếu ớt của tôi. Tôi không đến nhà thờ đã gần mười năm nay, tôi không xưng tội rước lễ cũng đã bấy nhiêu thời gian. Tôi bỏ đạo. Tôi làm cái nghề mà ai cũng bỉ khinh, ruồng rẫy. Tôi làm gái. Loại gái để nhiều hạng đàn ông đua nhau mua vui trên thân thể cháy bỏng. Tôi có một người mẹ đã già yếu, một đứa con gái tám tuổi. Và, tôi có cả bốn lần huỷ hoại cuộc sống của bốn sinh linh bé nhỏ mà nếu được sinh ra chúng sẽ gọi tôi là mẹ. Đó là tôi.
Cuộc sống là hàng trăm chuỗi câu chuyện dang dở, là vô vàn lăng kính đầy rẫy những khía cạnh sắc bén, là những loạt gai nhọn của một loài hoa đẹp lúc nào cũng có thể sẵn sàng chọc thủng da thịt người ta đến toé máu. Mà, điều đó làm cho người đàn bà ngấp nghé bước sang cái tuổi ba mươi như tôi phải tự ép buộc mình cầm lấy cây chổi cùn, tranh thủ quét dọn sạch sẽ mạng nhện và bụi bẩn trong tâm thức. Nhưng phải quét bằng cách nào. Khi quá khứ đã mang đầy rẫy vết rạch đan xen khiến con người ta âm ỉ buốt rát.
Cuộc sống của tôi không bao giờ ngừng lại với những nỗi đau, không bao giờ ngừng lại bởi những câu chuyện dở dang ngổn ngang vết sẹo của tội lỗi. Một cuộc sống thất lạc niềm tin vào sự thanh tẩy. Mà sẽ là thanh tẩy đến lần thứ bao nhiêu mới đủ cho một con người hèn yếu luôn thả mình trôi nổi trong tuyệt vọng, trong vô thức và trong hàng ngàn tội lỗi. Nên tôi vẫn cứ mãi độc hành như thế, cứ mãi đi với mỗi bước chân nặng nhọc và đời thì những tưởng sẽ không còn bất kỳ một lần an yên nào dành riêng cho mình nữa.
Một buổi tối chủ nhật nào đó tôi không nhớ rõ cho lắm. Thân xác tôi mệt mỏi vô cùng, đôi mắt cứ díp lại chưa thoát hẳn cơn mê ngủ, tôi không còn muốn đến nơi gọi là chỗ làm việc của mình. Tôi thèm ngủ cùng cực, nếu sẽ là một giấc ngủ dài không bao giờ thức giấc được nữa thì càng tốt với tôi hơn. Tôi gồng mình ngồi dậy, tắm rửa, trang điểm và diện vào bộ quần áo diêm dúa, khiêu gợi rồi đến karaoke Tình nhớ. Vì là chủ nhật nên khách tìm vui đến đây đông hơn ngày thường. Một trăm phần là đàn ông, vì quán karaoke này là một tụ điểm mại dâm trá hình. Những cô gái như chúng tôi ở đây đương nhiên là những người sẵn sàng mang thân thể của mình ra để phục vụ nhu cầu tình dục của họ. Tôi cùng ba cô gái đồng nghiệp khác được quản lý gọi vào một phòng để tiếp bia bốn người khách quen đặc biệt của quán. Tôi biết chắc chắn bốn người đàn ông trong căn phòng đó là ai. Bởi chỉ có một người đàn ông duy nhất ấy luôn luôn yêu cầu được tôi phục vụ mỗi lần anh đến quán.
Cũng như những lần khác. Trong khi ba người bạn của anh cùng các cô gái kia làm đủ kiểu đủ trò hoan mê ái ân xác thịt. Anh và tôi chỉ ngồi cạnh nhau trò chuyện, uống bia, hát hò. Tôi cảm nhận được anh không phải như những người đàn ông đơn giản khác từng đến nơi này. Anh đang mang trong lòng một nỗi trắc ẩn nặng nề tâm thức. Đôi mắt anh thể hiện rõ điều đó. Anh từng kể cho tôi nghe về một gia đình hạnh phúc, về người vợ hiền đảm đang rất khéo léo trong cách dạy con cái, về hai đứa con ngoan mà anh cưng như trứng nước. Nhưng không hiểu vì sao, vấn đề nằm ở đâu mà gia đình anh bỗng dưng tan vỡ. Tôi chưa hiểu nhiều về câu chuyện của anh cho lắm. Tôi chỉ biết im lặng lắng nghe những lời phiền muộn có xuất phát điểm là trong cổ họng của anh ào ạt như dung nham phun ra từ một cái miệng núi lửa. Để kết thúc cho buổi ngồi lê đôi mách, anh nói sự đổ vỡ của gia đình anh là do con quỷ ích kỷ làm chủ trong lòng người đàn ông. Tôi hiểu. Tôi hiểu cảm giác mà anh đang gánh chịu. Bỗng dưng, tôi cảm nhận được rằng tôi và anh đồng điệu với nhau. Sự đồng điệu có thể là chóng vánh, hơn nữa lại là trong cơn say. Chúng tôi say. Hơi men ngùn ngụt rũ mờ khối óc. Anh bất ngờ ôm ghì lấy tôi dưới màu sắc loè loẹt của ánh đèn phòng hát. Anh xiết chặt lấy cơ thể tôi, rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn, một nụ hôn rất thật, ít ra là trong giây phút này. Tôi nằm bất động dưới cánh tay rắn chắc của anh. Tôi thấy thân thể mình như tan chảy hoà vào từng làn hơi hâm hấp nóng đang toát ra từ thân thể anh. Anh đang vồ vập tôi. Đôi môi anh tham lam lướt khắp nơi trên cơ thể của người đàn bà sắp bước vào tuổi ba mươi, anh cắn bầm cả làn da trắng mượt mà của tôi. Anh đi vào tôi, như những người đàn ông khác mà cảm xúc thì vô cùng đặc biệt. Mồ hôi chúng tôi vã ướt hoà quyện nhau.
3.
Hôm nay, sau thánh lễ chiều Chúa nhật. Tôi đưa vợ con về nhà, dùng qua loa bữa cơm cùng gia đình giữa không gian kiệm lời và kiệm cả ánh nhìn. Mệt mỏi leo lên lầu, vào phòng ngủ vơ đại một chiếc quần jean ngắn ngang gối và chiếc áo pull trắng trong tủ quăng ra giường. Tắm rửa vội vàng rồi mặc lên người bộ áo quần lúc nãy đã chọn. Bước xuống thang cấp, tiến lại bàn nước bốc lấy chìa khoá xe, đội nón bảo hiểm. Tôi mở cửa dợm bước ra ngoài, tôi không muốn nhìn vào căn nhà tưởng chừng sẽ hạnh phúc mãi mãi này. Khi quay mình lại để khép cửa, bất chợt tôi bắt gặp được đôi mắt đầy tủi buồn của vợ. Cô ấy nhìn tôi với ánh nhìn buồn bã và nài van. Tay cô ấy đang nắm chặt tràng hạt Mân Côi bằng đá Non nước, tràng chuỗi mà tôi đã tặng cô ấy khi chúng tôi còn sinh hoạt trong Huynh đoàn giáo xứ. Tôi nhanh chóng đóng cửa lại, quay xe, rồ ga rồi phóng đi như bay trong cơn mưa đầu mùa lất phất. Trời đang bắt đầu vào đêm.
Tôi hẹn ba người bạn đồng nghiệp tại một quán bia lạnh. Chúng tôi gọi vài món nhậu bình dân, vài bình bia hơi. Rồi bắt đầu cho buổi ngồi lê đôi mách theo kiểu của những gã đàn ông thực sự mạnh mẽ, có gia đình nhưng không hạnh phúc. Những gã đàn ông sống chung với điều tiếng trái tai và bất chấp cái hạnh phúc riêng tư đã lặng lẽ tan biến đến cõi nào. Những gã đàn ông đã buông bỏ gia đình, đã bước ra khỏi sự tù túng của mái ấm. Những gã đàn ông đã và đang bất thành với người phụ nữ được giao kết trong mối dây liên hệ của Bí tích Hôn phối.
Chúng tôi say sưa kể về câu chuyện của mình, câu chuyện luôn kèm theo vợ con và hàng trăm tiếng văng thề, cay nghiệt. Những câu chuyện gom lại có thể viết thành một bộ tiểu thuyết lắm chương. Chúng tôi, những gã đàn ông đầy tự trọng và tự ái. Cuộc sống chồng vợ không khéo léo đã đẩy đưa chúng tôi thành những kẻ tội đồ. Chưa đủ. Phải kể đến một nguyên do gây ra hậu quả nặng nề của hôm nay chính là cái tôi của những gã đàn ông quá ích kỷ của chúng tôi.
Tôi hiểu rõ điều đó, nhưng tôi không thể quay đầu, tôi không từ bỏ được sự ích kỷ và lòng tự tôn to tát vốn có thấm vào từng thớ thịt mình. Gia đình tôi trở nên lục đục từ khi bố mẹ vợ và vợ tìm đủ mọi cách ép buộc tôi phải tham gia vào Hội đồng Mục vụ giáo xứ. Tôi không đồng ý. Chuyện chỉ có thế. Vỡ nát như cái cốc. Ai ngờ được chỉ vì cái danh hảo mà đã tách lìa được vợ chồng tôi.
Tôi và ba gã bạn đã ngà say. Tôi bảo họ rằng bỗng dưng tôi lại muốn ngoại tình. Chúng tôi kéo nhau tới karaoke Tình nhớ. Quản lý cho chúng tôi chọn lấy một phòng. Ba gã bạn tuyển lựa những cô gái xinh đẹp. Riêng tôi, tôi cho gọi em theo thói quen của mỗi lần đến đây. Thêm phần tôi cũng có lòng cảm mến em, và tôi thích một vẻ đẹp mặn mà và một đôi mắt chùng buồn. Tôi và em ngồi cạnh nhau uống bia, hát hò, tán gẫu. Rồi men đã đậm hơn trong máu, tôi cũng đã mạnh dạn hơn trên cơ thể em. Tôi đã đi vào em. Đêm đó, tôi thấy mình đã khóc rất nhiều. Tâm hồn tôi ngập ngụa tội lỗi. Tôi nguyền rủa mắng nhiếc bản thân mình. Tôi đổ lỗi cho cuộc sống. Tôi chỉ mong đợi Lòng Thương xót của Thượng đế. Nhưng tôi tin chính Ngài cũng không còn muốn nhìn nhận đứa con kinh tởm nhớp nhúa này nữa.
Hai tháng sau đó, một chiều cuối tuần. Tôi nhận được tin nhắn của em. Em hẹn tôi đi cà phê. Tôi thấy lòng mình vui vui pha trộn với mớ cảm xúc bồn chồn nào đó. Gặp em. Cũng đôi mắt trĩu buồn ấy. Em bảo em có thai. Tôi đùng đùng quay quắt nổi giận. Mắt em ầng ậc nước. Tôi bảo không phải lỗi do tôi, chắc chắn không phải con của tôi. Tôi quay lưng vụt chạy bỏ em ở lại phía sau, một mình. Tôi sợ hãi. Tôi lại mắc phải một sai lầm khác lớn hơn bao giờ hết.
4.
Cánh cửa phòng khám khoa sản vừa sập khép, nàng bung chạy như bay trên con đường có hàng cây to cao rợp bóng. Đôi mắt nàng lại ầng ậc nước, nó tuôn tràn những nỗi niềm chát đắng. Một lần nữa nàng lại đan tâm huỷ hoại đi cuộc sống của một sinh linh bé nhỏ. Dừng lại trước cổng nhà thờ, chần chừ trong phút chốc ngắn ngủi song cuối cùng nàng cũng đã mạnh dạn bước vào. Nàng xin được xưng tội, nàng cầu xin ơn mưa móc từ Lòng Chúa thương xót thứ tha và nâng đỡ cho nàng. Nàng quỳ rạp ở đó cả buổi chiều. Nàng vẫn khóc. Nàng đứng lên, quay lại phòng trọ thu xếp hành lý rồi lên đường trở về nhà mẹ mình.
Giấc mơ trước đây vẫn còn thường xuyên trở đi trở lại trong giấc ngủ của nàng. Thay đổi chút xíu là những gương mặt trẻ sơ sinh nở ra từ mấy đoá hoa hồng vàng ấy đã biết cười. Nàng mỉm cười với chúng mà đôi mắt cũng chẳng thể vui hơn. Nàng gọi đó là giấc mơ mặt người. Cuộc đời nàng đang dần dần an yên hơn trong sự thứ tha. Sự thứ tha mênh mông của Đấng Quan phòng và của mẹ nàng. Nhưng quá khứ là vết tích một con đường mòn đi xuyên không gian và thời gian trong trí óc con người. Chỉ cần động đậy nhẹ thôi thì nó cũng sẽ khơi dậy rõ rành và sống động mãnh liệt không thể nào che dấu được. Làm sao để xé toạc hết những quá khứ đau buồn một cách dễ dàng như người ta dễ dàng xé vụn từng tờ giấy nháp.