Muộn màng

Văn thơ Công giáo
Mã số: VVYT 16-014
Anna Lã Thị Lê, 1993, gp Hưng Hóa
(Giải triển vọng VVYT 2016)

- Cháu học trường nào?
(Người đàn ông đi cùng chuyến bay hỏi Linh).
- Dạ cháu học trường SP Tp.Hồ Chí Minh ạ. (Linh đáp lại)
- À vậy hả! Thế là ở Q.5 ?
- Dạ! cơ sở chính thì trên đó nhưng cháu học ở chi nhánh bên Q.9.
- Hay quá ! Chú dạy ngay bên Q.Thủ Đức đó!
- Vậy chú là thầy giáo? Hì hì…Thế chú dạy môn gì ạ?
- Chú là Giảng viên trường Trường cảnh sát.
- Ồ! Vậy ạ!
- Cháu tên gì ? Quê ở đâu?
Lúc này Linh cũng đã bớt ngại ngùng, cô sinh viên trẻ vui vẻ chuyện trò với “người bạn” mới quen.
- Dạ ! Cháu tên Linh ạ! Cháu sinh ra và lớn lên ở Yên Bái.
- Vậy ta là đồng hương rồi…
Thế là trong hai tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay Linh và chú Hùng đã trò chuyện chia sẻ thật thật nhiều…

Kết thúc chuyến bay, nhưng lòng người vẫn còn đó biết bao vương vấn. Lời chú Hùng và Linh chào tạm biệt không phải là lời hứa hẹn cho một cuộc gặp gỡ, không phải là cái bắt tay xã giao hay trao tặng thông thường. Nhưng như một điều nguyện ước xen cùng bao tiếc nuối:
“Người tuôn nước mắt _ Trời tuôn mưa
Lệ tràn xao xuyến _ Cầu bình an!...”
Trở về với cuộc sống thường ngày. Linh cứ khắc khoải mãi về quan điểm sống của người chú tên Hùng mà Linh quen biết trên chuyến đi.
Phải làm sao để quan điểm đó được thay đổi đây? Trình độ học vấn của mình quá hạn hẹp so với tài hùng biện và giảng dạy của chú? Việc làm là phương pháp hiệu quả nhất để chứng minh cho chú thấy niềm tin của mình, nhưng mình có sống cùng chú đâu, thì sao mình có thể truyền sang hay cảm hóa chú được?
Không thể liên lạc với chú bằng ngôn ngữ đời thường, Linh chỉ biết dâng lên Chúa bằng những lời cầu xin đơn sơ, chân thành và đầy niềm khát khao…
Hai năm trôi qua, Linh nhận được một lá thư ngoài Hà Nội gửi vào.
Điều mà Linh chẳng bao giờ mơ tưởng đến thì đã đến với Linh. Đó là lá thư của chú Hùng, người mà Linh luôn trăn trở; người mà Linh hằng dâng lên Chúa mỗi ngày; người mà Linh đã không còn liên lạc trong hai năm; người mà Linh đã thắc mắc, ước ao trở về…
Dù chưa là tất cả nhưng với quá khứ từ “con số không” so với giờ đây thì quả là một ơn thiêng nhiệm lạ rồi.
Bởi từ trước tới nay, Linh được biết, nhiều người mang trong mình tư tưởng về chính trị thì thật khó mà thay đổi được. Chú Hùng cũng không phải là ngoại lệ, tiếp xúc, rồi giảng dạy bao năm trên giảng đường trong tâm trí của chú không còn chỗ cho niềm tin vào Thiên Chúa nữa, mà thay vào đó là niềm tin vào Đảng, vào cách mạng…
Vậy mà!
“ Cháu mến”!
Cảm ơn cháu thật nhiều. Chú xin lỗi vì giờ này mới liên lạc cho cháu.
Cháu à! Chú đã có trong tay mọi thứ: Tiền bạc – danh vọng – tình yêu. Nhưng sao lòng chú vẫn trống trải, vẫn thiếu vắng điều gì đó? Và khi tâm trạng chú sầu đạm, chú chẳng thiết tha gì nữa, chú tìm góc lặng và lục lọi lại những kỷ niệm, bỗng lời cháu năm xưa ùa về cùng với khuôn mặt vui tươi, hồn nhiên, trong sáng, nhất là rất chân thành hiện lên… Chú đã tìm thấy bình an, dù giờ đây công việc của chú cũng khá dày, nhưng chú đã dễ dàng sắp xếp, để có thời gian lặng mình lại, để có giây phút trò chuyện cùng anh bạn Giêsu, người mà xưa kia chú đã bỏ bê, đã xếp vào trong góc khuất của tâm hồn, những khi đó tâm hồn chú thảnh thơi và nhẹ nhàng hơn rất nhiều…
Cảm xúc trong Linh trào dâng và thay đổi liên hồi từ hoài nghi sang ngỡ ngàng và sau thì Linh không ngăn nổi đôi dòng lệ giữa đêm thâu. Tuy đã khuya nhưng Linh không có một chút cảm giác của bóng tối lo sợ.
Linh bước vào Thánh Đường, rồi thầm thì với Chúa: “ Chúa ơi! Con nào có làm được gì cho Ngài đâu? Bao nhiêu năm tháng qua, con cũng lao vào với công việc, học tập mà dường như quên Chúa, chỉ khi nào tranh thủ chút ít thời gian, hoặc lúc rảnh rỗi hay khi đau khổ nhất con mới đến trút giận “ xả rác” lên Người”.
Ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, có nhiều vì sao lấp lánh chiếu soi gian trần. Linh thốt lên: “Con sẽ yêu Người thật nhiều để bù cho những “đêm đen” quá khứ. Vì con tin : “ Sẽ chẳng có gì là muộn màng cả!”.