Canh thức -- thơ Cao Gia An

Quang X Nguyen

CANH THỨC

“Anh em hãy coi chừng, hãy tỉnh thức!” (Mc 13, 33)


Ta đâu thể đổ thừa cho con rắn
Khi ta không canh nổi mảnh vườn đời
Cũng đâu thể đổ thừa cho cây cấm
Khi ta mặc tình thả lỏng buông lơi
Khi mở mắt đã thấy ta trần trụi
Và vườn xưa đổ vỡ tàn hoang
Tự ta chuốc vào ta bao nhuốc tủi
Bởi lòng không canh thức sẵn sàng


Ta đâu thể đổ thừa em: cám dỗ!
Khi lòng mình vốn đầy rẫy tạp nham
Ta là rơm, và cũng ta là lửa
Âm ỉ cháy hoài bao cuồng vọng bất kham

Vườn đời vẫn lung linh vườn trái cấm
Và trong ta bao vẫy gọi thậm thì
Như một chiếc thuyền nan dễ đắm
Trên biển đời nhiều giông gió, ta đi...

Ta đi mãi, vẫn trăm năm nỗi khát
Trê phận người nhiều yếu nhược mong manh
Ta mong mãi, vẫn đời tản lạc
Vời vợi xa mộng ước viên thành

Nên mùa mãi trong ta mùa vọng ngóng
Mỗi nhịp đời một nhịp đợi. Khôn ngơi...
Mong Người đến giữa cuộc trần cháy bỏng
Thánh hóa ta bằng dịu ngọt sương trời

Ta về với mùa về thao thức
Đốt đời lên trong thơm ngát hương trầm
Trong lặng lẽ lời kinh và ánh nến
Dọn đời như máng cỏ âm thầm

Đêm canh thức ta cầm đèn đón đợi
Mời Người vào giữa loạn lạc đời ta
Đêm sẽ sáng bừng lên mùa nắng mới
Có Người, sa mạc cũng nở hoa

Lm. Jm. Cao Gia An,
Jerusalem – Mùa Vọng 2013