Cha xứ tôi -- truyện ngắn của Mai Nguyên Vũ

Quang X Nguyen

CHA XỨ TÔI


Cha xứ tôi năm nay đã ngoài 40, nhưng người rất trẻ trung, đi đâu cũng diện quần Jean áo thung, chân xỏ đôi giầy mọi trông rất bụi.Người phóng xe mô-tô không nhanh bằng đám choai choai, nhưng thỉnh thoảng cũng được cảnh sát giao thông hỏi thăm.
Hình minh họa

Ngày đón cha về nhận xứ, mọi người tập trung đầy sân nhà thờ.Hội kèn, hội trống giăng hàng rất khí thế. Nhưng đợi hoài chẳng thấy cha đâu,người ta tụm năm tụm ba ngồi đấu láo. Một anh cao hứng hô giọng thật to:

“Kèn, tống, nọng, noa thắp thẵn tong thân,
Cụ sò đầu ra, phết niền”.
( Kèn, trống,lọng, loa sắp sẵn trong sân,
cụ thò đầu ra, phết liền)  (nhái giọng Bùi chu).

Mọi người đang ôm bụng cười quằn quại thì người lù lù từ trong nhà xứ đi ra. Người chạy xe vòng lối sau vào, làm cả xứ tẽn tò te.

Những ngày nóng nực,cha đánh nguyên một cái quần tà lỏn, bơi bì bõm dưới hồ bơi công cộng. Đám thanh niên chỉ chỏ bảo nhau:
_ Đm. Cha xứ hay sao ấy chúng mày ơi!
_ Mày nhìn gà hóa quạ. Cha xứ đ. Nào ở đây.
_ Nếu đúng thì sao? Mày bao tao một chầu cà phê. Ô kê?

Nói xong, nó phóng ùm xuống, biến mất trong làn nước xanh. Một lúc sau nó ngoi lên.
_Đm. Đúng cụ rồi.

Chiều hôm ấy cha con tắm chung vui vẻ. Người chỉ nói một câu: “Cái gì ngon và sạch thì bỏ vào miệng. Những thứ dơ bẩn như c,b,l từ nay đừng có đưa lên miệng nhé”. Từ hôm đó không đứa nào dám văng tục ra hồ bơi nữa.

Đám ma, đám cưới nào trong xứ cũng có mặt người. Biết cha thích văn nghệ, người ta hay mời cha lên hát mở màn. Bài tủ của người là “Bài thánh ca đó còn nhớ không em?” Các cụ già lắc đầu cười hóm hỉnh, còn đám trẻ khoái vô cùng.

Cha rất thích hoa và cây kiểng. Người dành hẳn một góc sân nhà xứ làm vườn hoa. Có lần Đức Thầy về kinh lý, thấy cha trồng nhiều hoa, Đức Thầy nói, giọng ngái ngủ, rề rề như đánh toàn một dấu huyền lên cả câu: Cha xứ chơi nhiều hoa thế này còn giờ đâu mà lo mục vụ!
_ Trình Đức Cha, hoa biết nói biết cười thì Đức Cha không cho chơi. Con còn mỗi thú vui này thôi ạ.
_ Ư, chơi cũng được, nhưng phải chu toàn nhiệm vụ trước đã.


Mấy ngày gần Tết, dù có bận thế nào, cha cũng dành vài buổi đi ngắm hoa mai. Người thường bảo: “Hoa mai không đẹp bằng hoa hồng, hoa lan, đâu có hơn gì hoa cánh chuồn, nhưng Tết mà không có hoa mai thì chẳng ra Tết.”
Người thích vào mấy vườn mai, xem người ta hái lá mai, chui xuống mấy gốc mai già, khám phá mầm xuân đang cựa quậy trong từng nụ hoa, theo dõi chúng sưng lên từng ngày cho tới lúc khai hoa nở nhụy. Cha có cái thú hôn trộm những bông mai mới nở. Phải hôn trộm, hôn lén, vì đàn ông hôn một bông hoa đã thấy kỳ kỳ, cha xứ làm vậy người ta cười chết, nên ngó quanh ngó quẩn không thấy ai nhìn, người mới ghé sát mũi vào nhụy hoa, hít một hơi thật dài như muốn lùa cả trời xuân vào trong lồng ngực.

Năm nay, người mê nhất một chậu mai bon- sai. Gốc cây sần sùi, hang hốc, uốn éo bò xuống như dòng thác đang ào ào đổ từ đỉnh núi xuống thung lũng. Thiên hạ kháo nhau rằng nó mọc chênh vênh trên núi. Tuổi ít nhất cũng phải ngoài 50.

Sau một hồi mặc cả, người quyết định lấy với giá 15 triệu đồng. Cha ra xe mở cốp lấy tiền. Bỗng người đứng im thật lâu như cây trồng, mắt đau đáu nhìn sang bên kia đường. Một người đàn bà gầy sọm và rách rưới đang gò mình trên đống rác. Đống rác to xông lên bụi mù, bốc mùi tanh tưởi. Chị ta cào cào, bới bới, nhặt từng tí sắt, ve chai và bọc nhựa. Bỗng, chị thét lên đau đớn. Bàn tay vọt máu đỏ tươi. Chị té nhào xuống đất, lồm cồm bò dậy, dở khăn che mặt, bịt lấy bàn tay, ngồi khóc nức nở. Có mấy người qua đường giúp chị cột lại vết thương.

Cha xứ nhận ra con chiên mình, một người nghèo nhất xứ. Người xúc động ghê gớm. Cha lên xe phóng khỏi vườn mai, chạy về nhưng không vào nhà xứ. Cha đi thẳng xuống cuối làng, qua cây cầu nhỏ, xuyên qua nghĩa địa, tới một xóm nghèo, quen gọi là xóm tha ma. Sau ba bốn lần quẹo, người vô một căn lều làm toàn bằng tôn rách nát. Trong nhà có một ông ngơ ngơ nằm liệt trên ghế bố và hai em nhỏ. May quá, không có ai nhận ra cha xứ. Người lấy bọc tiền, viết mấy chữ: “ Cầu chúc gia đình một mùa xuân no ấm và một năm mới tràn đầy hồng ân Chúa. Một người anh em”. Cha đưa gói tiền và thư cho hai chị em rồi đi ra, miệng lẩm bẩm: “ Phải vận động xây nhà cho người nghèo. Phải vận động xây nhà…”

Một làn gió xuân tươi mát bất chợt tràn về mơn trớn linh hồn cha. Một niềm vui thanh khiết len nhẹ vào từng tế bào. Một mùa xuân đẹp nhất đang về với cha. Không tiền tài danh vọng, không cần bánh chưng bánh tét hay rượu ngoại, cũng chẳng cần hoa mai hoa đào. Trưa hôm đó người không sao ngủ được vì niềm vui cứ ngồn ngộn trong tim, y hệt hồi nhỏ háo hức đợi giao thừa bên gối mẹ. Nụ cười rạng rỡ của hai đứa trẻ và người mẹ nghèo liên tục nở trong đầu cha. Chúm chím, he hé, run run mở từng cánh, từng cánh, rồi bung ra vàng rực đều khắp mọi nơi dưới nắng xuân rộn ràng. Đẹp, đẹp vô ngần, đẹp hơn gấp vạn lần những chùm hoa mai đang nở ngoài kia.