Một cõi tu

Văn thơ Công giáo
(Mã số 18-013)
1.
Chiều nay, trời Nha Trang tự nhiên mưa nhẹ nhàng, không có gió cũng chẳng có sấm chớp. Tiếng mưa cứ rỉ rả không ngớt ngoài sân. Ở trong phòng, Hồng ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ. Căn phòng tối om. Hồng cũng chẳng bật đèn. Bóng tối bao trùm lấy dáng người nhỏ bé đang co lại. Hồng nghiêng người tựa đầu vào vách, mái tóc đen xõa xuống bờ vai. Hai tay nâng tràng chuỗi Mân côi, Hồng lần về những ký ức trong nước mắt. Mỗi hạt là một nỗi lòng ùa về. Hồng nghĩ về cha mẹ già đang ở quê, nghĩ đến những chị em trong dòng, nghĩ đến những người dân trong giáo xứ và nghĩ đến những đôi mắt ngây thơ của các bé nhà trẻ.
Chắc hẳn giờ này, cha mẹ già đang buồn vì Hồng nhiều lắm. Hôm gọi điện về nhà báo tin ra khỏi dòng, Hồng đã làm cho mẹ ngất xỉu, còn cha lặng yên chẳng nói tiếng nào. Ở đầu dây bên kia, Hồng chỉ nghe được tiếng khóc của con út và tiếng mưa rơi lộp bộp. Tim Hồng như rớt ra ngoài. Hồng không thể hình dung hết cú sốc mà mình đã gây ra cho mẹ cũng như cả gia đình. Hồng chỉ biết chắc chắn rằng điều ấy sẽ xảy ra. Cho nên, lòng Hồng không khỏi đắng cay chua xót. Hồng biết cha độ lượng hay chiều theo quyết định của con gái; còn mẹ luôn ước ao, hy vọng rất nhiều vào ngày con gái khấn trọn. Thế mà nay, mọi sự sụp đổ hết. Mẹ Hồng không ngã gục mới là chuyện lạ. Hồng đặt ống nghe xuống, tâm hồn như lạc ở cõi nào vô định, tiếng khóc nấc lên tự sâu thẳm trong cõi lòng nát tan.
Thấy Hồng quyết định trong đau đớn, chị em trong dòng cũng rụng rời. Cái phần chi thể đang yên đang lành bị cắt khỏi thân thể sao lại không đau. Ngày Hồng thông báo quyết định ra đi, ai cũng ngỡ ngàng. Cái con bé sao lại bỏ chúng mình ra đi nhỉ? Nó có bồ hay sao? Không đâu! Nó ghét chúng mình ư? Có thể lắm chứ! Nhưng vì chuyện gì mới được chứ? Chẳng ai biết. Với lại, nó dễ thương thế, ai nỡ ghét nó. Chắc nó cũng chẳng ghét ai. Hay nó… hay nó… Bao nhiêu câu hỏi chị em tự đặt ra cho mình để suy xét xem mình có lỗi gì trong chuyện này chăng. Hồng biết lòng mọi người đang bối rối. Cho nên hôm ra đi, Hồng đã cho mọi người biết chẳng ai có lỗi trong chuyện của Hồng. Đây là quyết định riêng của Hồng thôi! Hồng ra đi không có nghĩa là nghỉ tu, là vĩnh biệt mọi người để đi tìm tổ ấm cho riêng mình. Hồng ra đi, vì cần có một thời gian suy nghĩ chín chắn hơn ơn gọi của mình. Nếu mọi người tin tưởng Hồng xin đừng buồn, đừng khóc nhưng xin cầu nguyện cho Hồng. Hồng an ủi mọi người nhưng chính cô lại là người khóc trước. Hồng xin ôm mọi người lần cuối, từng người, từng người một. Cảm xúc chia ly bắt đầu trào lên mạnh mẽ trong lòng mọi người. Hết người này đến người khác ôm Hồng bằng đôi tay siết chặt và đôi mắt đỏ hoe hờn dỗi.

Tin Hồng ra khỏi dòng cuối cùng cũng đến tai người dân giáo xứ quê nhà. Cha mẹ Hồng chẳng biết nói gì. Hai người càng im lặng, người ta càng xì xào bàn tán. Có người thấy tội nghiệp cho con bé hiền lành, dễ mến. Chắc Chúa không chọn nó. Có người nghi nó có bồ rồi, ra sớm sớm đi cho bớt tội, ở mãi trong đó rồi đến ngày nổ bom thì chết! Có người chì chiết đủ thứ. Tu tiết gì cái thứ ấy, bẽ cái mặt chưa, cho khỏi vênh váo với người khác! Nghèo tiền đan thúng, túng tiền đi tu mà! Đi tu để kiếm miếng ăn thôi!... Cha mẹ Hồng nghe biết tất cả nhưng chỉ im lặng. Lưng ông bà đã còng vì bao năm tháng làm lụng vất vả nuôi con, nay lại càng còng thêm. Thánh giá Chúa trao cho hai ông bà lúc tuổi đà xế bóng thật quá sức chịu đựng. Hai ông bà chẳng biết bấu víu vào đâu ngoài Chúa và Mẹ Maria qua từng thánh lễ, từng giờ kinh. Ông bà chẳng thể hiểu được quyết định của con gái. Tự nó quyết định đi tu rồi tự nó quyết định về. Có điều, nó không về nhà với ông bà. Cũng vì thế mà ông bà càng đau xót hơn. Ông bà cứ quỳ hàng giờ trước nhà chầu để tìm câu trả lời và chút thanh thản sau thánh lễ mỗi ngày.
Có tiếng trẻ con khóc đâu đó vọng lại qua cửa sổ, Hồng hướng suy nghĩ của mình về các con trong nhà trẻ. Hằng ngày cha mẹ chúng đem đến gửi cho Hồng chăm sóc. Hồng nhớ từng khuôn mặt ngây thơ, nhớ từng nụ cười dễ mến và từng đôi mắt nhìn Hồng như trông chờ mẹ. Hồng chăm chút từng đứa, xem chúng như con. Mỗi lúc Hồng ôm chúng vào lòng, cảm xúc mẹ con trào dâng trong lòng, làm Hồng nhớ đến cha mẹ ở quê đang heo hút chờ mình. Hồng nhớ hồi còn nhỏ được mẹ bồng cha bế. Cái cảm xúc ấy vẫn chưa bao giờ rời xa. Tuy nhiên, đấy không phải là lý do để Hồng phải ra khỏi dòng. Ngược lại, nó trở thành lý tưởng để Hồng vẫn giữ nguyên lời khấn. Hồng không muốn gỡ bỏ lời kết ước của mình với Chúa Giêsu, vị hôn phu không thể thay thế, bởi vì Hồng đang hạnh phúc với cuộc sống hiện tại. Đó là ngày ngày, Hồng được chăm chút các em thay cho cha mẹ chúng.
Càng về khuya trời càng mưa nặng hạt, không khí lạnh len lỏi vào căn phòng qua khung cửa sổ. Hồng cất tràng hạt, nằm xuống, kéo chăn đắp lên người rồi nhắm mắt lại. Hồng từ từ đi vào giấc ngủ cùng với ánh mắt thân thương và nụ cười tươi vui của các con.
2.
Trong giấc ngủ, Hồng thấy có một cây mai rất đẹp, cành lá xum xuê, đang được trồng trong chậu sành quý hiếm. Lại có đôi bàn tay đang cắt tỉa từng cành cây ngọn lá. Chỉ trong chốc lát, cây mai đã thành trơ trụi. Nó chỉ còn lại vài cái chồi non và nụ hoa lú nhú. Đôi bàn tay lại xới đất bón phân, tưới nước, chăm sóc cây mai kỹ lưỡng. Thế là hoa từ từ nở, chồi non từ từ đâm lộc. Đôi bàn tay tiếp tục cắt tỉa cây mai lần nữa để nó trở thành tuyệt tác nghệ thuật tô điểm cho ngày xuân. Thế nhưng có một người ngắm nhìn cây mai rồi buồn rầu bỏ đi. Nỗi buồn tỏa ra từ trong ý thức mất tự do. Cây mai đẹp thật nhưng không theo ý muốn của nó. Nó đẹp giả tạo không tự nhiên chút nào. Người nó đầy những vết sẹo sau những lần cắt tỉa. Thân nó không thể cao lên theo ý nó muốn. Cành nó không thể vươn ra tự do. Thế thì nó nên vui hay buồn? Mặc kệ! Đôi bàn tay ấy vẫn cứ cắt tỉa mỗi khi nó cảm thấy cần. Cắt… cắt… cắt…
Hồng không thể tròn giấc mỗi khi đêm về. Kể từ ngày khấn trọn, Hồng cứ nghĩ về hình ảnh ấy. Lúc nào, nó cũng hiển hiện trong tâm trí của Hồng. Hồng cần thời gian và không gian để suy nghĩ nhiều hơn. Thế là Hồng quyết định ra đi. Đêm nay, nằm một mình trong căn phòng này, Hồng cũng không tròn giấc được, vì bao suy nghĩ nhọc nhằn trong trí và hình ảnh cây mai bị cắt tỉa theo ý muốn của người khác. Hồng mở mắt ra mà hình ảnh cây mai vẫn còn ngay trước mặt. Hồng nhìn lên trần nhà một lúc rồi nhắm mắt lại. Hai dòng nước mắt chảy dài trên má. Hồng lầm thầm: “Lạy Cha chúng con ở trên trời…”
Theo lời kinh, Hồng chìm dần vào giấc ngủ và hình ảnh cây mai lại xuất hiện. Tuy nhiên, nó đã được đem ra trồng trong một khu vườn rộng lớn đầy cỏ dại và cây cối. Nó sung sướng đâm chồi nảy lộc và vươn mình lên cao. Nó đón lấy ánh nắng, ngọn gió và sương mai rơi xuống mỗi ngày. Nó cũng gồng mình chịu nắng gắt mùa hè và gió lạnh mùa đông. Thân nó lành lặn, cành nó cứng cáp nhưng đen ám và xù xì. Cũng có một đôi bàn tay chăm sóc cây mai. Lạ chưa, đó là đôi bàn tay của Hồng. Hồng tự chăm sóc, cắt tỉa, xới đất, bón phân, tưới nước cho cây mai của mình. Không gò bó, không kiểu cách nhưng Hồng cũng tạo được cho mình một dáng mai ưng ý. Thuận theo dáng tự nhiên của chính cây mai, Hồng cho nó một dáng vẻ đằm thắm ít có cây nào khác sánh bằng. Một con chim vành khuyên nhỏ xíu đang hót trên cành mai. Gặp thấy Hồng, nó lao vút lên trời xanh đầy nắng và mất hút. Trong không gian chỉ còn lại tiếng chim chích choa chích choắc. Hồng đứng yên hạnh phúc nhìn cây mai đang mùa trổ hoa vàng ươm trong trời xuân xanh mát.
Trời đang sáng dần sáng dần. Có tiếng nô đùa của trẻ con ngoài sân. Hồng mỉm cười tỉnh giấc. Kể từ ngày định ra khỏi dòng đến giờ, chưa có ngày nào Hồng tỉnh dậy với vẻ mặt tươi vui như hôm nay. Hồng ngồi dậy cảm ơn Chúa, lòng trào dâng những cảm xúc vui mừng khôn tả. Giờ đây, lúc này và trong không gian này, Hồng cảm thấy “đời tu” thật hạnh phúc.
Bước xuống khỏi giường, Hồng bắt đầu một ngày mới an bình trong Chúa.
Trời xuân mỗi lúc một tươi vui trên từng khuôn mặt trẻ thơ.