Nữ thi sĩ Đông Khê

Unknown
- Tên thật: Maria Công Tằng Tôn Nữ Tiếu Xuân
- Bút danh: Đông Khê
- Sinh ngày: 19/12/1928 - tại Huế
- Lãnh bí tích Thánh Tẩy ngày: 15/08/1964 tại Sài Gòn



GẶP THẦY QUA KHỔ ĐAU


      Tôi biết nói gì đây? Rõ ràng như một với một là hai, không có Chúa, làm sao tôi sống nổi đời mình? Làm sao tôi đi được con đường dài mấy chục năm trời đằng đẵng một mình nuôi ba con dại? Ai? Bàn tay nào đưa dẫn, ủi an, vỗ về, che chở, săn sóc, lo toan?

     Thiên nan, vạn nan, cuộc sống đường trường hiu quạnh. Tôi đã vượt qua, không phải một mình. Chúa bước cùng tôi, từng bước, trên mỗi dặm đường.

    Những ngày tôi yếu mệt, thì, thầm lặng đỡ nâng, Chúa là cái gối bông cho tôi dựa đầu.

    Làm sao tôi mô tả? Có khi Chúa, không hơn không kém, chỉ là một khoảng không cho tôi nhìn ngắm, đôi mắt tôi nghỉ ngơi. Có những ngày khói lửa chiến tranh, tôi đem con theo tôi vào Bệnh Viện, nơi tôi làm việc. Lấy một phòng trực cho con ở, tôi tiếp tục công việc của mình. Lên lầu xuống lầu, tôi miệt mài với bổn phận. Tôi biết Chúa đang săn sóc các cháu thay tôi nơi phòng trực lầu trên.
Ngày con gái chết, tan tành nhuệ khí, tôi rên rỉ: “Cha ơi, Cha ơi!”. Tay chân rã rời, tự sức mình tôi không thể nào đứng dậy. Chúa vực tôi trên tay Ngài, như người thầy thuốc cứu bệnh nhân.

     Nhẹ như tơ trời, mênh mông như sương khói, Chúa bao phủ đời tôi. Có những người thân ở tỉnh khác, nước khác, bạn không thấy mặt, mà bạn biết chắc họ thương bạn, phải không? Cũng đơn giản vậy thôi, tôi biết chắc Chúa thương yêu tôi. Không phải bàng bạc, không phải mơ hồ. Rõ ràng, và nồng ấm. Chính điều này là cái thang đưa tôi lên, đến gần Ngài.

    Sức mạnh từ Ngài lan toả tâm hồn tôi, giúp tôi sống.

    Cứu tôi rồi, Chúa còn muốn tôi mang Tình Yêu của Ngài đến những người khác. Ngài gởi tôi đi làm Thiện Nguyện. Từ ngày hưu trí, tôi say sưa bước vào đời sống mới. Lớp học Trợ Tá Mục Vụ rất xa, tôi không có cách nào đến được. Tôi đi Taxi, suốt năm học. Bà Giáo Sư người Mỹ trợn mắt ngạc nhiên.

     Quả thật, Chúa đền bù nhiều cách: một lần, trong khi làm thiện nguyện ở Bệnh Viện, tôi thấy nơi cửa phòng một bệnh nhân Công Giáo có dấu hiệu đặc biệt: đây là dấu hiệu riêng của Bệnh Viện cho biết người bệnh nầy mắc bệnh truyền nhiễm nặng. Tôi ghé mắt nhìn trộm qua khe cửa thấy người bệnh đang cơn hấp hối: thở dưỡng khí, mồm há hốc, da mặt tím xanh …

     Tôi đến gặp Y Tá Trưởng Phòng. Thấy tôi tha thiết muốn vào thăm bệnh nhân, cô can ngăn: “Không nên vào, ông ta ho lao nặng và sắp chết. Cha Dave đã cho ông lãnh Bí Tích sau cùng từ tối hôm qua”. Trong tôi, có một sức hối thúc phải vào. Cô Y Tá đưa cho tôi những thứ cần thiết phải dùng khi tiếp xúc bệnh nhân lây. Tôi vừa mặc áo choàng, vừa xin Chúa “Chúa ơi, con cũng sợ lây lắm. Xin Chúa giữ gìn con”.

     Tôi cúi sát mặt người bệnh hỏi ông muốn Rước Mình Thánh Chúa không? Ông thu hết tàn lực la to: “Muốn”.

     Ra cửa, tôi gặp bà mẹ bước vào. Nhìn bình Mình Thánh trên tay tôi, bà ôm tôi hôn lấy hôn để. Bà nói: “Con tôi nói nó ao ước Rước Của Ăn Đàng, nhưng nó sợ không ai mang đến cho, vì bệnh nó lây".

     Hôm ấy, khi về đến nhà, công việc đầu tiên của tôi, là điện thoại vào Bệnh Viện. Đầu dây, cô y tá nói: “Ông ta vừa qua đời”. Rưng rưng nước mắt, tôi thì thầm lời cám ơn Cha tôi trên trời.

    Những công việc Thiện Nguyện giúp tôi nhiều hơn tôi giúp họ. Ở Bệnh Viện, tôi học bài học: con người bất lực, đời sống ngắn ngủi, phù du. Không bon chen, tranh cãi làm gì. Ai cũng sẽ một ngày nằm xuống, trở thành cát bụi. Hành trang mang theo về với Chúa chỉ là Tình Yêu … Đi thăm tù nhân ở khám đường, tôi thấy họ đáng thương hơn đáng giận. Họ nói về Chúa chân thành và tha thiết. Khi không còn nơi nương tựa, họ bám vào Chúa rất chặt. Tôi hiểu vì sao Chúa khuyên từ bỏ mọi sự. Sinh hoạt với các nữ tu Dòng Nữ Tử Bác Ái giúp người nghèo, kẻ cô thế lỡ đường, tôi học những bài học vô giá: Lòng Từ Tâm, Khiêm Nhu và Phó Thác …

     Tôi chưa đạt được như tôi ao ước, nhưng lòng tôi vui, với Tình Yêu Thiên Chúa trong Tim, với những bước chân vịn vào Ngài.

ĐÔNG KHÊ

TUYỂN THƠ

ĐẠO VÀ THƠ

(Isaia 54:4)
Chúa vốn là Người Tình
Sách vốn là người Bạn
Thơ: chốn tâm giao.

Đạo là nhà, xin cho con ở trọ
để đời đời con có chỗ dung thân
Đạo là lò, xin đúc con hèn mọn
lọc gang, đồng, sắt, thép, với thủy ngân
Xin dâng hết, tất cả là của Chúa,
chỉ cho con vỏn vẹn một tình thân
để trao gởi bốn phương trời nhân loại ...

Sách là Suối
xin cho con uống mãi
khát khao hoài mặc khải Phúc Âm.

Thơ là tiếng lòng con xúc cảm
là tơ vàng lãng đãng buồng tim,
là người bạn thiết im lìm
chung hưởng ngọt bùi
chia xẻ buồn vui,
Con mang Thơ vào Đạo

Con mang Đạo vào Thơ
Sống Đạo và làm Thơ
Đậm đà ấm áp ..
Con cảm tạ Cha
Con mang ơn Thầy

Mênh mông sông rộng
Thênh thang gió ngàn
Mây trời bàng bạc không gian
Bình an toả xuống hồn con tháng ngày ...

(còn tiếp)

Trích tuyển tập thơ Có Một Vườn Thơ Đạo, lm Trăng Thập Tự chủ biên, tập II, tr  206-210