Viết về Sơn
Viết về Sơn
Tin, bài liên quan: Thao thức và quan tâm của Giáo hội Việt Nam về tệ nạn ma túy
Tôi biết đến Sơn qua một người quen và chúng tôi hẹn nhau đi uống cà phê. Vì Sơn không có xe nên tôi tới đón tại nhà ở một con đường hẻm ở ngã tư Phú Nhuận, Sài Gòn. Khi tới nơi tôi mới phát hiện là địa chỉ tôi ghi xuống trên mảnh giấy không phải là địa chỉ của một căn nhà mà là một phòng kho bề ngang không quá một mét rưởi và bề dài chỉ khoảng 6 mét. Sơn sống ở trong căn phòng ẩm thấp, tối tăm, và chật chội này với người mẹ từ sáng tới khuya phải đi làm mướn cho nhà người ta.
Tôi thường xuyên gặp Sơn trong những ngày sau đó. Chúng tôi cùng nhau đi uống cà phê, đi lễ chiều, đi ăn... . Trong những cuộc hẹn này, tôi ngồi nói chuyện với Sơn và lắng nghe em chia sẻ về đời sống khó khăn của mình, cũng như những gì đã đưa em tới con đường ma tuý. Tôi ngỏ ý hỏi Sơn có muốn tự mình cắt cơn ở nhà không thì Sơn đồng ý. Và tôi hứa sẽ hỗ trợ em về tinh thần trong thời gian vật vã. Những ngày cắt cơn thật khó khăn. Sơn ăn không ngon, ngủ không yên, mấy ngày đầu toàn thân bị nhức nhối vì triệu chúng “dòi bò”. Nhưng rồi em cũng dần khoẻ ra.