Yêu để yêu

HKN
(Mã số: 17-023)
 




Tiếng còi xe lửa vang lên thật to và dài. Những chiếc bánh xe dưới các khoang tàu rít vào đường ray nghe nhức tai. Nơi sân ga, người vào kẻ ra tấp nập và nhộn nhịp làm sao. Đâu đó có những cái bắt tay, ôm hôn vui vẻ của những hành khách vừa rời tàu. Gần đó, cuối dãy hành lang vang lên tiếng quát tháo, la mắng, xua đuổi của tên bảo vệ. Hắn lật nhào cả gánh hàng đậu phộng là chén cơm hằng ngày của gia đình Liên, cô gái có thân người gầy guộc, gương mặt xanh xao, hóp lại bởi những vất vả, cực nhọc hằng ngày. Đôi mắt cô đượm buồn, đầy những nỗi lo âu khó tả. Cô vội nhặt từng hạt đậu trong tiếng chửi bới cay cú mà chua xót của tên bảo vệ, nhặt trong những ánh mắt khinh thường mà chê bai của những người nhà giàu. Cô kiềm nén những giọt nước mắt vào trong, cô ngậm ngùi cho thân phận rẻ rúng của chính mình. Liên chạy đi với chiếc quang gánh trên vai, cô chạy trong những bước chân nặng nề, rã rời. Sự mệt mỏi như muốn nuốt chửng cái sức trẻ tuổi ba mươi của cô. Trong tiếng kinh cầu "Lạy Chúa, xin cho con chịu mọi sự sỉ nhục bằng lòng", Liên ra khỏi cái sân ga lạnh lẽo tình người đó. Cô bước đi trên vỉa hè với gánh hành trên vai. Gánh hàng hôm nay vắng khách, rổ đậu vẫn còn nguyên, lâu lâu lại có vài ba người ghé lại hỏi mua. Trời về khuya, hơi sương lạnh lẽo tỏa xuống đất. Rổ đậu vẫn đầy. Liên cất bước quay về nhà với nỗi lo âu hằn sâu trên gương mặt cô. Liên lo cho chén cơm ngày mai, lo cho gia đình và lo cho cả chính mình khi phải về nhà đối diện với người chồng say xỉn. Những bước chân nặng nề như muốn kéo giữ cô lại, nhưng cô phải về vì con tim không cho phép cô từ bỏ tất cả.
***
Đặt vội gánh hàng vào góc nhà, ngẩng mặt lên, Liên đã thấy Dũng đứng trước mặt với chai rượi đế trong tay, người nồng hơi men. Anh ta nham nhảm vài câu trong miệng rồi quát lên:
- Mày làm cái trò gì ngoài đường giờ mới về con kia?
- Nay ít khách nên em về trễ. Thôi anh say rồi, ngủ đi.
Uống tiếp ngụm rượu, anh ta chỉa thẳng tay vào Liên hỏi:
- Thế tiền đâu đưa tao mua rượu uống.
Bất lực với người chồng say xỉn, cô im lặng, cúi mặt quay đi. Nghĩ rằng Liên khinh thường mình không thèm trả lời. Thật nhanh, Dũng nắm lấy cánh tay Liên giật phắt lại, mặt anh đỏ lên như muốn ăn tươi nuốt sống cả Liên. Dũng giơ tay tát thẳng vào gương mặt hao gầy, xanh xao của cô một cái rõ đau.
- Mày khinh dễ tao không thèm trả lời à? - Anh la lên.
Liên im lặng, nuốt sự đau đớn vào trong, cô nuốt đi cái tôi, không muốn tranh cãi với anh, trong sự mệt mỏi, Liên thì thào:
- Em không có. Thôi anh nghỉ đi.
Dũng cũng thấm mệt vì hơi men, quay tới quay lui, gật gù cái đầu như kẻ mất hồn, anh bước tới giường và ngã lăn ra ngủ. Liên ngước lên bàn thờ, bàn thờ chỉ vẻn vẹn cây thập giá cứu nạn của Chúa Giêsu được cô giấu trong góc nhỏ của bàn thờ. Vì Dũng là người ngoại đạo, anh không tin vào Chúa và Mẹ. Nên việc thờ phượng và để ảnh tượng Chúa, Mẹ trong nhà anh đều cấm tuyệt đối. Tuy vậy, Liên không quên Chúa, Mẹ bao giờ, cô siêng năng đọc kinh, lần hạt. Hôm nay tuy mệt mỏi nhưng Liên vẫn đến và sấp mình quì xuống dưới chân bàn thờ, nâng niu tràng chuỗi mân côi, Liên cất lời đọc lên từng câu kinh. Cô đọc trong những giọt nước mắt đau đớn, tủi hổ. Sao cái sự chông chênh, và bẽ bàng lại cuốn vào cuộc sống phận người mỏng giòn, đầy yếu đuối của cô. Liên ngước nhìn lên những dấu đinh nơi tay và chân Chúa. Cô càng yêu Chúa hơn, càng cố gắng học gương Ngài để cam chịu những vất vả,tủi nhục. Cô dâng mọi lo âu cho Chúa và Mẹ, cô thiết tha nguyện xin cho người chồng cô sớm thay đổi tính nết và gia nhập đạo. Lời kinh kết thúc chuỗi ngày dài của Liên với bao mệt mỏi của kiếp người. Với những nghịch cảnh Liên đã từng muốn bứt phá khỏi vòng xoay chán chường, đau khổ đó. Đôi lúc có những khoảng trống của tâm hồn, cô hồi tưởng về những ngày tháng mà Dũng và cô vừa quen nhau.
***
Năm năm trước, trong buổi chiều mùa thu của vùng Nam Bộ. Buổi chiều thoang thoảng mùi lúa chín vàng trĩu hạt, tiếng ếch nhái kêu ran nơi những luống rau muống. Buổi chiều thu với nụ cười ngây thơ, trong sáng của cô thiếu nữ ngoan đạo. Ngay từ nhỏ, Liên đã được bố mẹ chăm lo cho việc đạo đức rất tốt. Nhưng trớ trêu thay người Liên đem lòng yêu thương lại là một người ngoại đạo. Dũng là một trong những thanh niên của làng, khôi ngô và cao khoẻ, nhưng anh lại không có niềm tin vào Chúa. Tuy khác đạo, nhưng lúc đó anh rất tôn trọng tôn giáo và niềm tin của Liên. Anh hay chở Liên đến nhà thờ để tham dự thánh lễ, tuy Liên có rủ vào nhưng anh đều từ chối. Liên cũng buồn nhưng cô không nói gì nhiều, những lúc ấy cô ngước nhìn lên thập giá Chúa để cầu nguyện, chỉ xin cho anh một lần vào nhà thờ để tham dự thánh lễ, để hiểu hơn về đạo của cô. Tháng ngày trôi qua, tình yêu giữa hai con người khác đạo cứ thế mà lớn dần thêm. Dũng quan tâm, yêu mến, lo lắng cho Liên rất nhiều. Còn cô, tuy rất yêu anh nhưng hễ cứ nghĩ về vấn đề đạo hạnh của hai bên thì Liên bối rối, bâng khuâng lắm. Liên sợ nhiều điều. Cô sợ sẽ như những gia đình khác, cô sợ hạnh phúc và bình an sẽ chẳng đến với gia đình mình, cô sợ cảnh "cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt", sợ cảnh khác đạo khó sống và sợ cả tan vỡ gia đình. Nhưng càng ngày, Liên càng đi xa hơn với những nỗi sợ đó. Liên yêu Dũng ngày một nhiều hơn, bởi cô nghĩ rằng: "Người con trai này tuy không cùng tôn giáo, nhưng với tình yêu anh dành cho mình thì sẽ biến đổi tất cả". Tuy hai bên gia đình đều không chấp nhận, nhưng buộc phải cho cả hai đến với nhau. Liên và Dũng đã làm nghi thức chuẩn tại nhà thờ. Khoảng thời gian đẹp đó vẫn mãi hằn sâu trong Liên, người con gái đã từng được yêu và đã từng có những ngày tháng đẹp bên người mình yêu như thế.
***
Liên giật mình, mở mắt ra trong tiếng kêu mừng rỡ của bà Hai, người hàng xóm và cũng là cựu thành viên trong gia đình Phan sinh. Ngó nghiêng xung quanh, Liên hỏi trong sự mệt mỏi:
- Đây là đâu bà Hai? Thôi để con về, con còn luộc đậu tối bán nữa bà! - Vừa nói Liên vừa mở chiếc khăn ra khỏi người, đặt hai chân xuống.
- Khoan! - Bà Hai nắm lấy tay Liên giữ cô ngồi trên giường không cho cô kịp đi.
- Con có biết là con đã bất tỉnh mấy ngày nay hay không vậy? Hổm rày, bà qua nhà đem cho con cái bánh mà thấy con nằm giữa nhà vậy đó. Chưa khoẻ hẳn mà đòi bán buôn cái gì?
- Con không bán không buôn thì gạo đâu có ăn bà Hai.
- Thế thằng chồng bay đâu, ngoài việc say xỉn, đánh đập bây ra thì nó không biết làm gì à? Bây sống với thằng như vậy có mà chịu khổ cả đời ư?
- Con khổ lắm bà ơi, con phải chịu đựng mà làm thôi. Ảnh có say, có đánh, có đập con, con cũng chịu chứ con gọi anh là chồng rồi thì không bỏ được bà. Con học gương Chúa Giêsu mà cố gắng sống yêu như Ngài bà à. Rồi dần dần Chúa, Mẹ sẽ thay đổi ảnh thôi bà. Con tin vậy.
Bà Hai nhẹ nâng tay lên, vuốt từ từ lên đầu Liên:
- Rõ khổ con nhỏ, nó giữ đạo, nó học gương Chúa, nó đặt hết niềm tin vào Chúa, Mẹ để yêu thằng chồng say xỉn vậy, không lời oán trách.
Liên cười nhẹ trong sự mệt mỏi, gương mặt xanh xao dần đi, cô có vẻ đuối sức và dần ngã người ra sau, nằm xuống. Cô tháo tràng chuỗi trên tay ra và bắt đầu đọc kinh. Còn với bà Hai, bà thấy xót thương, thấy con tim rung cảm cho cuộc sống đầy bất hạnh của Liên. Bà về nhà Liên, tìm Dũng để nói hết tất cả, bà muốn Dũng biết sự thật về tình hình sức khoẻ, tình yêu của vợ anh.
***
Về đến ngôi nhà ấy, trong cái lạnh của đêm khuya, bà chậm rãi bước vào nhà. Căn nhà thiếu vắng tiếng người, trống vắng và hiu quạnh. Bà nhận ra cả sự cô đơn, nỗi đau bẽ bàng, xót xa hằng đêm của Liên. Với vầng trăng lạnh, bà càng thấm thía hơn duyên phận của người con gái ấy. Vẻ tỉnh táo, Dũng từ nhà bước ra, anh thấy bà, lễ phép cúi chào trông không giống như tên Dũng say xỉn ngày thường. Anh hỏi bà:
- Tối rồi bà nhờ con việc gì ạ?
- Không gì cả. Bà qua để nói con cái này.
- Thế bà ngồi xuống đây ạ. - Vừa nói, Dũng vừa kéo chiếc ghế trụi đến gần bà Hai, đưa tay mời bà.
Một cách chậm rãi bà Hai hỏi:
- Con có thắc mắc sao vợ con không có nhà không?
Ngồi lên chiếc ván mỏng,anh trả lời:
- Chắc nó đang bán đậu đó bà.
- Con sai rồi vợ con đang nằm viện đó, con có biết không hả? Bà nói con nghe, bà không muuốn xen vào chuyện gia đình con nhưng nếu bà không nói, ắt hẳn con sẽ hối hận vì để mất người vợ yêu thương con hết tình đó.
- Sao nó nằm viện con không biết, nó có chuyện gì bà cứ nói đi ạ. - Vẻ mặt anh bình thản, không có gì là lo lắng cho Liên. Anh thở "phì" một cái rồi nghe bà tiếp:
  - Con có biết vợ con mắc bệnh không? Bác sĩ đã nói, con nhỏ bị ung thư não giai đoạn cuối rồi, khó lòng chạy chữa nữa con, qua đêm nay là may mắn rồi con. Bà không cho nó biết, nhưng có thể nó đã biết rồi con. Con bé, dù khi đau đớn vì bệnh tật, trong cơn mê nó luôn gọi tên con không ngừng. Khi tỉnh dậy, nó bước ngay xuống giường đòi đi làm. Con thấy đó mà biết thương vợ con sao.
Gương mặt Dũng thay đổi sắc thái hoàn toàn, anh bặm chặt đôi môi, mắt anh rưng rưng, mặt anh tái đi như không tưởng được điều bà Hai vừa nói. Nó như đường sét vạch ngang cả bầu trời cuộc đời anh. Bà Hai vỗ nhẹ lưng anh mà nói:
- Con Liên nó chịu cực, chịu khổ, chịu cái khinh bỉ, chê bai, xua đuổi của những người ngoài kia. Nó đau chứ con. Nhưng nó vì ai mà chịu vậy. Mấy cái đó có đau bằng cái tát của chồng nó, cái la, cái mắng, cái chửi bới của người nó yêu thương mà chịu hi sinh hay không? Con nghĩ xem, hằng đêm nó làm về, khi về nhà nó có được nghỉ ngơi liền hay không? Hay là nó phải ngặm miệng lại, nuốt cái tôi vào trong, gắng gượng mà nghe thêm những tiếng la của con, chịu thêm những đau đớn thể xác nữa. Đau lại càng đau con à, đọng lạ cái dư vị và dư vang xót lắm con. Con thấy đó, hỏi người nào mà chịu được như nó. Nó cam chịu cái hẩm hiu, phẫn uất cho tình đời nó vậy cũng vì yêu con mà thôi. Nó chịu luôn cái thói say xỉn, đánh đập của con cũng vì yêu, con à! Vì yêu con mà nó chịu tất cả đó con. Nghe lời bà, nghĩ lại đi, bù đắp lại cho vợ con, hãy yêu thương nó như ngày đầu hai đứa quen nhau đi. Hãy cho nó cuộc sống có màu hơn trong những giây phút cuối đời đi con. Đừng để lòng con sau này phải day dứt vì đã không cho người luôn yêu thương con một thời khắc hạnh phúc nào trong cuộc đời.
Dũng gục mặt xuống đùi, hai tay ôm lấy đầu, anh khóc trong đau đớn. Tiếng khóc nấc vang lên trong căn nhà trống, lòng anh nhói lên vì đau. Khắp người Dũng như bị cả vùng tối bao phủ, anh bế tắc trong suy nghĩ. Anh nhớ lại tất cả những hành động, lời nói của mình đối với Liên từ khi hai người về ở chung. Dũng hối hận về tất cả. Anh đau đớn, xót xa, lòng anh ray rứt vì những lỗi lầm của mình. Tâm hồn anh như lạc giữa đêm trường tang thương. Dũng ngẩn mặt dậy, anh nhận thấy và nhìn chăm chú vào thập giá cứu nạn của Chúa Giêsu mà Liên hằng đêm chiêm ngắm và cầu nguyện. Như có sự hối thúc nơi anh, anh giụi nước mắt, đóng cửa nhà rồi lên xe đến bệnh viện.
***
Bước vào cửa phòng, anh chạy đến chân giường bệnh. Run rẩy nắm lấy bàn tay Liên, Dũng gục đầu xuống đôi bàn tay sạm nắng ấy mà khóc, anh khóc rất nhiều. Những giọt nước mắt cứ liên tục trào ra và ướt đẫm vào lòng bàn tay của Liên. Nước mắt Dũng tràn ứa như tiếng lòng đau đớn, ân hận, như những gáo nước để gội sạch tội lỗi của anh đã từng phạm với Liên. Liên ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt cô đượm chút buồn lẫn chút vui, một chút mệt mỏi xen một khối hạnh phúc. Gương mặt xanh xao, trắng bệt của Liên dần tươi lên nhờ nụ cười trên đôi môi tái nhạt. Cô ngước mắt lên mà thầm cảm tạ Chúa. Đôi mắt cô rưng rưng, giọt lệ trong khoé mắt Liên như muốn trào ra vì hạnh phúc. Liên nhìn Dũng, khẽ động bàn tay, cô hỏi:
- Anh bị sao vậy?
Ngước mặt lên với hai hàng nước mắt giàn giụa, Dũng nắm chặt bàn tay Liên, anh ấp úng cất từng lời:
- Anh... Anh.. Anh xin lỗi. Xin lỗi em vì những lời chửi mắng, những lần anh đánh em. Xin lỗi vì cái thói vô cảm, vô tâm của anh. Xin lỗi người vợ đã luôn yêu thương, luôn lo lắng cho anh. Anh biết tất cả đã quá muộn rồi. Nhưng anh sẽ thay đổi, tha lỗi cho anh lần này thôi.
Liên như vừa chạm được sức nóng của một ngọn lửa đang bùng lên từ cõi lòng lạnh giá của Dũng. Khoé mắt Liên cay, đôi mắt cô đỏ hoe, rưng rưng. Những giọt lệ cứ tuôn ra, cô khóc trong hạnh phúc và nhìn thẳng vào Dũng, Liên nói:
- Không, bây giờ em không thể tha thứ cho anh được. Vì từ rất lâu, em không còn giận anh nữa rồi. Em đã tha thứ cho anh lâu rồi.
Dũng nở nụ cười hạnh phúc, anh nói lớn và ôm chầm lấy Liên:
- Cảm ơn em, cảm ơn em đã tha lỗi cho anh. Em tha thứ cho anh vậy sao?
Liên chỉ mỉm cười, cô dần thấm mệt, cơn đau làm cô như muốn la lên, nhưng cô bặm chặt đôi môi, chịu đựng, trong tiếng thì thào của sự đau đớn, Liên gọi khẽ tên Dũng và nói:
- Dũng, anh đừng cảm ơn em. Mà anh hãy cảm ơn Đấng đã thúc đẩy và ban thêm động lực để em chịu đựng mọi thứ và tha lỗi cho anh.
- Đó là ai hả Liên? - Dũng bâng khuâng hỏi.
- Đó là Thiên Chúa, là mẹ Maria, là các thánh mà em tôn thờ trong đạo. Anh đã hỏi em sao tha thứ cho anh dễ dàng vậy đúng không? Vì theo gương Chúa Giêsu em cam chịu và làm tất cả đó anh. Và cũng vì noi gương Ngài mà tình yêu của em đối với anh mới trường tồn đến ngày hôm nay anh à. Hãy sống mà noi gương Ngài và hãy tập yêu như Ngài anh nha.
Đôi mắt Liên nhìn anh với một niềm tin tưởng mạnh mẽ nhưng vẻ buồn rầu, mệt mỏi như muốn khép lại. Đôi mắt ấy in vào tâm trí Dũng, cô nhìn anh như ánh nhìn của sự từ biệt. Dũng chồm tới ôm chầm lấy Liên trong niềm vui hạnh phúc, trong những giọt nước mắt. Với Liên, cô cũng đã tìm ra được cái gọi là hạnh phúc mà bấy lâu nay cô thất lạc nó. Niềm hạnh phúc và sự ấm áp trong vòng tay nơi cái ôm ấy cũng là lần đầu sau năm năm vợ chồng của Liên và cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời cô.
Liên nhắm mắt lại, gắng sức nâng bàn tay, làm dấu thánh giá, cô thầm cầu nguyện: "Lạy Chúa, xin đón nhận linh hồn con". Liên trút hơi thở cuối cùng với nụ cười hạnh phúc còn trên môi. Liên đã rời khỏi cuộc sống tạm bợ này mang theo dư vị của cái ôm ấm áp tình yêu từ người chồng cô đã yêu thương rất nhiều. Dũng ôm chặt cô trong nước mắt khi máy đo nhịp tim kéo dài tiếng "tít". Dũng đau, lồng ngực anh như có con dao nhọn đâm xuyên, nhịp tim anh yếu dần đi. Trái tim anh như cũng chết đi với trái tim của người con gái tên Liên đó. Một nỗi đau quá lớn đối với anh, người con gái anh đã yêu lại từ mấy phút trước. Giờ đây, đã xa anh mãi mãi. Anh đuối sức, sụp quỵ dưới chân giường vợ anh.
***
Thấp thoáng một tháng trôi qua, người đàn ông đã từng không tin vào Chúa và Mẹ, đã từng là kẻ say xỉn, vô tâm, đánh đập Liên, giờ đây đã trở thành một con chiên ngoan đạo trước sự chứng kiến của bà con giáo dân. Dũng đã xin gia nhập đạo Công giáo, anh năng lần chuỗi, đọc kinh, cùng với mọi người phục vụ, giúp đỡ giáo xứ. Cuộc sống Dũng mỗi ngày mỗi thay đổi. Trong anh, ánh mắt lần cuối của Liên cứ thúc giục anh thực hiện trọn vẹn niềm tin mà cô đã đặt nơi anh, thực hiện điều cô hằng nguyện cầu. Trong căn nhà đã từng hiu quạnh đó chỉ còn mỗi Dũng, anh một mình nhưng không cô độc, căn nhà còn mỗi anh nhưng không vắng vẻ. Vì với Dũng, Liên vẫn còn đó, vẫn luôn dõi theo những thay đổi hằng ngày, cung cách sống và bài học thực hiện tình yêu thương noi gương Chúa Giêsu của anh.