Sao Ngài bỏ tôi

Văn thơ Công giáo
Mã số VVYT 16-024
Giuse Cao Viết Tuấn, 1984, gp Xuân Lộc
(Giải khích lệ VVYT 2016)

“Lạy Chúa! Lạy Thiên Chúa của tôi! Sao Ngài đành bỏ tôi!” (Mt 27, 46)
Đó là tiếng kêu bi thương của một con người đang hấp hối trên thập tự giá, trong cơn đau đớn và tuyệt vọng cùng cực, chua xót và cay đắng đến tột độ.
Con người ấy đã đi đến tận đáy sự bi đát của một phận người: đau khổ, cô độc, thất bại hoàn toàn, vô nghĩa, vô ích, vô vọng, lạc lõng…
Không một ai đứng ra giúp đỡ, bênh vực, an ủi, động viên.
Nhìn xung quanh, chỉ có người mẹ hiền đang đứng chết lặng, chỉ có người môn đệ non nớt và yêu đuối nhất, chỉ có một cô gái mới rời khỏi làng chơi.

Ngoài ra, xung quanh là một đám đông đang nhạo cười chế giễu, thậm chí chửi bới và nguyền rủa.
Xung quanh là một nhóm các binh lính lạnh lùng đến tàn độc đang làm nhiệm vụ thi hành án.
Người duy nhất đứng ra lên tiếng để bênh vực lại là một tên tử tội đang chịu chung một bản án.
Đâu rồi những môn đệ? Đâu rồi những người đã được chữa lành bệnh tật? Đâu rồi những người đã từng say mê với những lời giảng dạy? Đâu rồi những người được ăn bánh no nê? Đâu rồi những người hâm mộ?
Lúc này, con người ấy còn gì đây, có gì đây? Tấm thân bị lột trần, bị treo lên cao cho mọi người sỉ nhục và lên án. Hai bàn tay trắng giang rộng và đôi chân trần được neo giữ bằng những chiếc đinh đóng thập giá.
Có thể nói được rằng, đây chính là con người khốn khổ nhất trong toàn bộ lịch sử nhân loại.
Nhưng nhìn lại bản thân mình, tôi mải mê tìm kiếm sự an ủi vỗ về, động viên khích lệ. Tôi mong muốn được tôn trọng, muốn được đánh giá cao, muốn được thông cảm.
Tôi miệt mài đi tìm kiếm ý nghĩa cuộc đời trong một mối tương quan nào đó, hay ở nơi một ai đó, nơi một tư tưởng triết lý khôn ngoan, lý thuyết cao siêu, hay một con đường thoải mái dễ dàng.
Tôi muốn là một ai đó trong cuộc đời này, muốn thành công, muốn làm một cái gì đó ý nghĩa.
Đức giáo hoàng Phanxicô từng nói: cho dù bạn là giáo hoàng, là hồng y, là giám mục, linh mục, tu sĩ hay bất cứ là gì đi nữa, nhưng nếu bạn không vác thập giá và bước theo Đức Kitô, bạn không thể nào là môn đệ của Ngài được.
Thật vậy, Chúa Giêsu khẳng định: “Ai muốn theo tôi phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo tôi” (Lc 9, 23)
Xin mượn lời của Thomas Merton:
Lạy Chúa của con, con thật vô vọng ngoài niềm hy vọng vào thánh giá Chúa.
Nhờ sự khiêm hạ, những khổ đau và cái chết của Chúa, Chúa đã giải thoát con khỏi mọi hy vọng hão huyền.
Chúa đã tiêu diệt tính hư ảo của cuộc sống hiện tại nơi chính bản thân và đã ban cho con tất cả những gì là vĩnh cửu khi Ngài chỗi dậy từ cõi chết.
Tại sao con muốn trở nên giàu có khi Ngài đã nên nghèo khó?
Tại sao con muốn trở nên nổi tiếng và quyền lực trong mắt người đời khi con cháu của những kẻ tâng bốc các tiên tri giả ném đá những tiên tri thực chối từ Ngài và đóng đinh Ngài vào thập giá?
Tại sao con phải ôm ấp trong lòng niềm hy vọng vốn đang huỷ hoại đời con – hy vọng vào hạnh phúc trọn vẹn ở đời này – một kiểu hy vọng như thế tất phải vỡ mộng, vô nghĩa và chỉ có thất vọng?
Hy vọng của con ở nơi những gì mắt thường không bao giờ nhìn thấy; vì thế, đừng để con tin vào những phần thưởng hữu hình đời này.
Hy vọng của con ở nơi những gì tâm hồn người đời không thể cảm nhận; vì thế, đừng để con tin vào những tình cảm của con tim.
Hy vọng của con ở nơi những gì tay con người không bao giờ chạm thấu; vì thế, đừng để con tin vào những gì giữa những ngón tay mà con có thể nắm lấy.
Cái chết sẽ nới lỏng sự giữ chặt của con và niềm hy vọng vô hiệu ấy sẽ tan bay.
Hãy để niềm tin của con náu ẩn trong lòng thương xót của Ngài, chứ không phải trong chính con.
Hãy để hy vọng của con cư ngụ trong tình yêu của Ngài, chứ không phải ở sức khoẻ, sức mạnh, khả năng hoặc những kế sách của con người.
Nếu con tin tưởng Ngài, mọi sự sẽ trở nên sức mạnh, sức khoẻ và nguồn đỡ nâng cho con, mọi sự sẽ mang con đến tận quê trời.
Nếu con không tin vào Ngài, mọi sự sẽ trở nên huỷ diệt đối với con. Amen.