Yêu là thứ tha

Văn thơ Công giáo
(Mã số 18-027)
- 5 triệu đây, cầm lấy và đi giải quyết cái thai giúp tôi. 
- Anh điên à? Sao anh có thể nhẫn tâm vậy… Nó là con của anh đó. 
- Con tôi ư? Tôi không muốn có nó, tôi cũng chẳng còn yêu thương gì cô. Tôi đâu có ngu đâu mà cưới cái loại con gái như cô. 5 triệu là số tiền quá lớn đối với con bé nhà quê nghèo hèn như cô rồi đấy… Biến đi cho khuất mắt tôi! 
- Sao anh lại đối xử với tôi như vậy chứ? Chẳng lẽ bấy lâu nay những lời hứa hẹn chỉ là để lừa dối tôi thôi sao, anh thật đê tiện! 
- Đê tiện ư? Thì sao chứ? Cô cũng chỉ là một trong những đứa con gái qua đường của tôi thôi. Cô muốn nuôi nó thì tự nuôi đi, đừng phiền tôi. Biết đâu nó không phải con tôi. 
- Anh… anh... anh đừng quá đáng!
Cổ họng cô nghẹn ứ. Thế giới như sụp đổ trước mắt cô, trái tim cô đau như có lưỡi dao cứa vào. Trời bỗng chốc đổ mưa, những cơn gió lạnh thoáng qua làm lòng Trinh tê tái. Đường phố vắng tanh, buồn hiu hắt... 
*** 
- Con trai, mẹ xin lỗi, mẹ không muốn giết con đâu. Nhưng mẹ cũng không thể nuôi con được, đừng trách mẹ nha con, mẹ mong kiếp sau con sẽ đầu thai trong một gia đình tử tế hơn, con nhé! 
Đang miên man với biết bao suy nghĩ, bất chợt có người chạm vào vai cô. 
- Chị sao vậy? Sao chị khóc thế, bộ có chuyện gì hả? 
- Không... không... tôi không sao, tôi ổn mà. 
- Chị ổn thật không? Nếu ổn sao chị lại khóc. Có chuyện gì cứ tâm sự với em, có thể em giúp được chị thì sao. 
Cô ngước mắt lên, đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều. Nỗi đau bấy lâu này dồn nén, cô cần được ủi an. Cô như người bị lật thuyền vớ được cái phao, cô muốn trút bầu tâm sự, muốn mọi người hiểu nỗi lòng của cô bây giờ. Trinh lau nước mắt, rồi kể trong tiếng nấc đầu đuôi câu chuyện về hoàn cảnh và cả những nỗi đau mà cô đang chịu. 
- Chị phải phá thai em ạ! Nếu không bỏ nó, chị không biết tương lai của mình sẽ như thế nào. Rồi cả bố mẹ chị nữa, làm sao họ có thể chấp nhận được chuyện này. Chắc ông bà sẽ chết vì tức chị mất. 
- Chị có thương nó không? 
- Chị thương nó chứ, con của chị mà, khúc ruột của chị làm sao chị không thương nó cho được. 
- Chị thương nó, thì tại sao phải giết nó? Nó cũng là một con người mà chị. 
 - Chị biết, nhưng mà… nếu không bỏ nó, chị biết sống như thế nào?
 - Chị có dám chắc sau khi bỏ nó cuộc sống của chị sẽ tốt hơn không? Lương tâm của chị sẽ bình an hay sao? - Chị không muốn giết con trai chị đâu em ơi, chị phải làm sao bây giờ? Trinh gào khóc thảm thiết. 
 - Em có thể giúp chị, nhưng chị không được bỏ đứa con này. 
- Là sao hả em?
 - Thực ra, chúng em đang là sinh viên năm nhất ở trường đại học Vinh. Chúng em ở nhóm bảo vệ sự sống Fautina Vinh của đạo Công giáo. Nhóm của chúng em chôn cất các thai nhi và nuôi những người cơ nhỡ, cũng tìm tới các bệnh viện để tư vấn và giúp đỡ những người như chị. Đứa bé trong bụng chị là một con người và chị là người quyết định sự sống của nó bây giờ. Nếu chị không nuôi được thì còn có biết bao nhiêu gia đình muốn nuôi nó. Em mong chị suy nghĩ lại, nếu chị đồng ý thì chị có thể theo em về trung tâm. Mọi thông tin của chị sẽ được bảo mật. Xin chị hãy nghĩ tới đứa con mà chị đang cưu mang, nó có quyền được sống mà. Sẽ có một gia đình tốt hơn nuôi nó. Sau khi sinh chị muốn nuôi hay cho nó đi thì tùy ý chị. 
- Nhưng… chị tin được sao? 
- Chúng em theo đạo Thiên Chúa, chúng em không lừa chị đâu. 
Trinh được đưa về trung tâm Bảo Vệ Sự Sống Fautina Vinh. Bước vào căn phòng nhỏ dành cho mẹ con cô, hình ảnh đập vào mắt cô là một người đang bị treo trên cây gỗ kia, trên đầu có một vòng gai, đầu gục xuống và khuôn mặt toát lên một tình yêu cao quý. Cô thấy thương thương con người đó nhưng rồi cũng “chậc”, mặc kệ! Cô được gặp cha linh hướng nhóm Bảo Vệ Sự Sống, sau khi trình bày mọi chuyện với cha, cô được cha đón nhận vào trung tâm. 
Đứa trẻ trong bụng lớn lên từng ngày. Càng thương nó bao nhiêu thì sự căm thù của cô càng lớn bấy nhiêu. 
 *** 

- Giờ con muốn nuôi đứa nhỏ không? 
- Không… thấy nó là con nhớ tới ba nó. Con căm hận anh ta. 
 - Vậy cha cho người khác nuôi nó nhé. - Không… không… cha ơi…! 
- Vậy con nuôi nó? 
- Con không thể...! 
- Con... con... hi vọng gia đình đó thương nó, cho nó một mái ấm hạnh phúc... 
Cha ẵm đứa con trai của cô đi, đứa nhỏ khóc ré lên. Tình mẫu tử bỗng nhiên đứt đoạn khi cô cho đi đứa con của mình. Tiếng khóc của đứa trẻ như một lời van xin “Mẹ ơi, đừng bỏ con”. Cha bước đi, Trinh như muốn níu kéo thứ gì đó. Nhưng cô không thể, đứa con cô cưu mang 9 tháng 10 ngày đang rời xa cô. Cô như muốn hét lên: “Đừng đưa con tôi đi”, nhưng nghẹn lời. Cô khóc, tiếng khóc xé lòng, cô không muốn bỏ đứa con đáng thương này. Cô đứng xa xa, lặng lẽ nhìn người ta ẵm đứa con bé bỏng của cô lên xe rồi đi khuất. 
- Mẹ xin lỗi, đừng trách mẹ, con nhé! Mong con có một cuộc sống tốt hơn, mẹ thương con. 
Về lại trung tâm, cha và mọi người lui tới hỏi thăm cô. Dù cõi lòng tan nát nhưng cô vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. Đêm dần buông, nỗi nhớ con lại tràn về, trái tim cô như vỡ vụn từng mảnh. Con cô và cả kẻ phản bội cô nữa, không một ai ở bên cô. Tình thương và sự căm hận luôn song hành với nhau. 
Cô bé miền quê chân chất ngày xưa đánh đổi cả tương lai của mình vì chữ “yêu”, để rồi giờ đây phải mang nỗi căm hận, sự tổn thương mà không ai chữa lành được. Cô hận đời, bao lần cô muốn tự tử nhưng cha mẹ cô sẽ ra sao khi cô rời bỏ họ mà ra đi. Cô phải trả thù, phải cho tên phản bội kia nếm mùi đau khổ hơn cô gấp ngàn lần. 
 *** 
- Cô cần gì? 
- Cần các anh xử giúp tôi một người. 
- Ok, 5 triệu. Cô em có không? 
- Ok. 
Trinh cùng đám côn đồ tới chỗ Nguyên. Cô bất chấp tất cả trốn ra ngoài để dạy cho Nguyên một bài học. Cô muốn nhìn thấy Nguyên đau khổ. Đám côn đồ lao tới, đánh Nguyên tơi bời. Trinh đứng bên nhếch mép cười khinh bỉ, mặc cho Nguyên hết lời van xin. Cứ ngỡ rằng khi nhìn thấy Nguyên đau đớn, Trinh sẽ hả dạ. Nguyên nằm thoi thóp, nhưng sao Trinh lại thấy đau đớn, dày vò hơn. 
Cô trở về nhà, lòng đầy bất an, và chẳng hiểu sao cô vẫn không thấy vui khi đã cho hắn ta nếm mùi đớn đau. Bất chợt tiếng chuông nhà thờ, rồi những bài thánh ca vang lên làm tâm hồn cô thấy bình an khác lạ; như những lời ru êm đềm cho lòng cô được bình yên sau những gục ngã và tổn thương. 
Chiều chiều, ngồi trên phòng, nghe tiếng chuông nhà thờ, tiếng kinh cầu vang vọng, cô chưa từng biết Chúa là ai, cô chỉ nghe người ta gọi người bị treo trên Thánh Giá kia là Chúa. Nghe những lời kinh, cô chẳng hiểu gì, chỉ thấy mỗi khi lời kinh ấy cất lên làm lòng cô thấy bình an lạ thường. Cô thèm nghe những tiếng kinh nguyện, những bài thánh ca; như những lời ru giúp xoa dịu lòng cô sau những tổn thương và gục ngã, sau sự căm hận mà cô đã dành cho kẻ phụ tình. Trinh lén vào nhà thờ, muốn tìm kiếm Chúa, muốn biết Chúa là ai? Mà sao người ta yêu Chúa tới vậy? Chúa là người đàn ông trần truồng mà cô thấy ở trong phòng cô lúc cô mới về đây. Người bị đóng đinh trên cây Thánh Giá, với đầy dẫy những vết thương quanh mình, cạnh sườn bị đâm thủng. Bỗng nhiên, Trinh thấy khóe mắt mình cay cay. Cô tự hỏi: “Người là ai? Mà sao đáng thương tới vậy?”. Cô nhìn Người với ánh mắt cảm thương rồi tâm sự với Người, cô thấy nhẹ lòng hơn dù cô chẳng nghe Người nói gì cả. Cô như người bị lật thuyền vớ được khúc cây, chiều nào cô cũng vào nhà nguyện thì thầm với Chúa. Rồi Chúa gieo vào lòng cô khe khẽ một khao khát đi tìm kiếm Ngài, biết về Ngài. 
 - Dạ, thưa cha. 
- Có chuyện gì vậy con? 
 - Thưa cha, con muốn biết về Chúa của cha. Cha nhìn cô với ánh mắt tò mò. 
- Tại sao con lại muốn biết Người? 
- Chính Người bị treo trên Thánh Giá kia làm con muốn tìm hiểu về đạo này. Con đã tìm được nguồn an ủi mỗi khi tâm sự với người đó. 
Cha mỉm cười và trao cho cô một cuốn sách Tân Ước. 
- Con đọc cuốn sách này nhé, rồi con sẽ biết Người là ai? 
 - Con cảm ơn cha! 
Cô hình dung ra cuộc đời đầy đau khổ và tình yêu của Chúa Giêsu qua những trang Tin Mừng. Chúa yêu con người tới nỗi phải hi sinh, chết nhục nhã trên Thánh Giá. Chúa hi sinh như thế nhưng sao người ta lại ghét Chúa tới vậy?”. Hình ảnh Chúa đổ mồ hôi máu trong vườn dầu đánh động tâm trí của cô. Người là Chúa nhưng cũng là con người, mồ hôi máu của Người đổ ra, một nỗi đau chua chát, nỗi đau dày xéo để quên đi tình cảm lãng mạn, giữ lòng chung thủy với tình yêu, với sứ mạng sống trao ban của Người. 
Cô thương Chúa, thương một người mà cô chưa từng biết, cũng chưa thấy bao giờ. Chính những nỗi đau mà cô chịu, khơi dậy trong cô một niềm cảm thương sâu sắc, khơi dậy trong cô lòng trắc ẩn của một cô bé lương thiện. 
Cô vào nhà nguyện, ngước mắt lên nhìn Thánh Giá, cô nghe như bên tai có tiếng ai đó đang nói với cô: “Hãy theo Ta” 
*** 
Cô cầu nguyện, nói chuyện với Chúa thật nhiều. Rồi cũng quyết định tìm cho mình một con đường. Bỗng nhiên cha xuất hiện ngay lúc cô cần đến. 
- Con chào cha. 
- Con khỏe không? 
- Dạ, thưa cha...con...con… 
- Con sao vậy? Cô hơi lúng túng, cô chẳng biết bày tỏ với cha như thế nào lúc này. 
- Dạ, thưa cha, hôm trước con có nói với cha con muốn gia nhập đạo Thiên Chúa. Xin phép cha cho con được theo đạo. 
 - Con suy nghĩ kỹ chưa? 
Cô cúi đầu lặng thinh một lúc lâu, nước mắt cô chực trào. 
- Con suy nghĩ kỹ rồi cha ạ. Con cảm nhận được tình yêu của Chúa. Chỉ khi đến bên Thánh Giá, chỉ khi cầu nguyện con mới cảm thấy lòng mình thực sự bình an. 
- Vậy con tha thứ cho người đàn ông đã phản bội con khiến cho con tổn thương được rồi chứ? - Con…con không thể, con không bao giờ tha thứ cho anh ta. Anh ta có lỗi với con, có tội với đứa con trai bé bỏng của con. Cô bắt gặp nét đượm buồn trên khuôn mặt của cha. Chợt cô nhớ lại hình ảnh Chúa Giêsu treo trên Thập Giá, Người cũng buồn như thế. Cha trầm ngâm một lúc như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi ngước mắt lên nhìn cô. 
- Con ạ, Đức Giêsu đã bị đánh đập tàn nhẫn, chịu bị người ta sỉ vả. Đức Giêsu đã vui lòng vác thập giá để nêu gương chịu đựng đau khổ cho chúng ta và dạy chúng ta bài học về sự quên mình, hy sinh và tha thứ. Người buồn sầu tan nát nhưng vẫn nguyện cầu với Chúa Cha: “Lạy Cha, xin tha cho họ vì họ lầm chẳng biết”. Tình yêu Chúa lớn lao quá phải không con? 
Cổ họng cô nghẹn đắng lại. Làm sao để tha thứ cho kẻ bội bạc kia, để quên đi sự đau đớn mà cô phải chịu. Nước mắt bỗng chốc rời trên gò má gầy của cô. Cô nhìn chăm chăm vào cây Thánh Giá gỗ trong phòng. 
 - Ngay cả con mình mà anh ta cũng kêu con bỏ, anh ta là một kẻ không có lương tâm. Dù con có rộng lượng tới đâu đi chăng nữa, thì làm sao có thể tha thứ cho con người bội bạc chỉ biết nghĩ tới mình đó hả cha? 
Cô đưa tay gạt dòng nước mắt. Cô nói tiếp: 
- Con tha thứ cho anh ta, vậy những vết thương trong lòng con ai sẽ chữa lành bây giờ? Chẳng lẽ con cứ để nó gặm nhấm tâm hồn con thế này sao? Con không chịu nổi nữa cha ạ. 
- Chúa sẽ chữa lành con, nếu con biết tin tưởng và phó thác vào Ngài. - Nhưng còn con trai con, nó có tội gì đâu. Tại sao bắt nó phải chịu khổ như thế? 
- Con yêu, Mẹ Maria cũng là một người mẹ như con. Khi Chúa Giêsu nhận án tử trên Thánh Giá Mẹ vẫn luôn yêu thương và cầu nguyện cho họ. Mẹ đã tha thứ vì tình yêu, vì Mẹ chấp nhận thánh ý Cha trên trời. Dù đau đớn nhưng cuộc đời Mẹ vẫn luôn trọn vẹn hai tiếng “Xin vâng”. Con trai con sẽ có một gia đình và nó sẽ được thương yêu, được bao bọc và che chở. 
 - Con...con…! 
- Con còn muốn theo Đức Giê su chứ? - Cha hỏi cô. 
- Dạ con muốn, con muốn biết về Người nhưng con thấy mình tội lỗi quá. 
- Chúa luôn yêu thương những người tội lỗi. Nếu Chúa không tha thứ cho những kẻ tội lỗi, thì chẳng phải thiên đường mà Chúa tạo ra sẽ vắng bóng người, chẳng có ai hoàn hảo và xứng đáng để một bước về hưởng phúc thiên đàng con gái ạ… Và Cha tin tình yêu trong con đủ để con chiến thắng sự ích kỷ của bản thân mình. Chúa luôn yêu thương con và chờ đợi con. Bây giờ con hãy mở rộng lòng mình ra để tha thứ, quên đi quá khứ của mình và cầu nguyện cho con trai của con có một cuộc sống tốt đẹp. Những vết thương trong trái tim con sẽ được Chúa Giêsu chữa lành. Con nhé! 
- Con cảm ơn cha! 
Cô ra về, lòng nặng trĩu những tâm sự. Tha thứ cho kẻ bội bạc kia bây giờ quả thật là một điều rất khó đối với cô. Cô thở dài não nề, tiếng lòng thổn thức không nguôi. Cô bước vào nhà nguyện, Người duy nhất cho cô tựa vào bây giờ chỉ có Chúa. 
Cô nhìn lên Thánh Giá, hít một hơi thật sâu như để làm dịu đi những cơn sóng ào ạt đang dậy lên trong lòng mình. Trên Thánh Giá kia Chúa vẫn im lặng, đầu Ngài gục xuống mà vòng gai vẫn siết chặt. Nhưng trên khuôn mặt Ngài không có sự đau đớn mà lại toát lên vẻ bình an đến lạ. 
Cô hỏi Chúa: 
- Vì sao con người bội bạc với Ngài, sỉ nhục Ngài, rồi đóng đinh Ngài trên Thập Giá mà Ngài vẫn có thể tha thứ cho họ? Chúa ơi, con đau lắm, đau lắm Ngài biết không? Con đau như muốn chết đi được. Ngài ở đâu rồi, sao lại để con bơ vơ lúc này? 
Cô mệt lả, dường như cô không còn chút sức lực nào nữa. Cô gục đầu xuống ghế, miệng vẫn lẩm bẩm: “Chúa ơi, con đau, đau lắm!”. Rồi cô thiếp đi lúc nào không hay. 
*** 
- Hãy theo Ta. 
Cô ngước mắt lên nhìn, trước mặt cô bây giờ là một người đàn ông. Xung quanh Người tỏa ra một luồng sáng thật tuyệt diệu. Cô hoảng sợ, người cô run lên, không thể nào đứng vững được nữa, cô ngã xuống nhưng vẫn cố lấy hết can đảm hỏi Người: 
- Ông là ai? Tại sao tôi lại phải theo ông? 
- Ta là Giêsu, Người con đang tìm kiếm. 
- Ông là người… ng...ư...ờ...i… b...ị….treo trên Thánh Giá trong nhà thờ hả? 
 - Chính Ta. Người nhìn cô mỉm cười. 
- Muốn biết về Ta con phải biết đón nhận cuộc sống khổ đau từng ngày thì con mới có thể hiệp thông vào cuộc tử nạn của Ta. Con hãy tìm kiếm Ta trong sự đau khổ của con, hãy mở rộng lòng mình, tha thứ và cho đi. - Nhưng… con... con… Ngài ơi...! 
Ngài biến mất, cô giật mình tỉnh dậy. 
- À, thì ra là một giấc mơ. Nhưng chẳng lẽ đó là điều Ngài muốn. Con phải biết tha thứ, biết yêu thương và cho đi thì mới làm con của Ngài được. 
Cô mỉm cười nhìn lên Thánh Giá. Ngay lúc này, cô cảm thấy lòng mình thật bình an. Giọt nước mắt một lần nữa lại lan dài trên má. Nhưng nó không còn là giọt nước mặt của đau khổ, hận thù và đắng cay. Nó là giọt nước mắt của bình an, của hạnh phúc mà cô tìm được bây giờ. Tơ lòng trong cô đã được tháo cởi, cô cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhàng. Cô nhận ra rằng hạnh phúc hay đau khổ cũng do cô tạo ra mà thôi. Tâm tịnh lòng sẽ an, chỉ cần cô biết mở lòng tha thứ thì bao nhiêu đau khổ trong lòng cô cũng bị xóa nhòa. 
Cô cúi đầu trước Thánh Giá, bao tâm tư thổn thức của cô nay đã vơi dần. Hơn bao giờ hết, ngay lúc này cô cảm thấy lòng mình bình an. Cô bước ra khỏi nhà nguyện, gánh nặng trong cô đã được gỡ bỏ một phần nào đó. Tảng đá đau khổ trong lòng cô nay đã được tháo cởi bởi tình yêu và lòng xót thương của Thiên Chúa. Cô tới gặp cha để xin gia nhập đạo, bây giờ cô đã có đủ niềm tin và dũng khí để tha thứ cho người đàn ông mà cô căm hận nhất trên cuộc đời này. 
Cô chợt nhận ra rằng: “Có những lúc cuộc sống của cô thật bình yên, cô thấy cuộc đời của cô thật đẹp, mọi sự tưởng chừng như dễ chấp nhận. Nhưng cho tới khi cuộc sống lao đao như biển gào sóng thét, lại thấy cuộc đời đầy dẫy những bất công”. 
 *** 
- Chị ổn chứ, bé con của chị sao rồi? 
- Cảm ơn chị, nó vẫn khỏe ạ! Dạo này nó đạp ghê lắm. 
- Chị nhớ ăn uống đầy đủ để cả bé và chị đều khỏe mạnh nhé. Không đủ chất là bé suy dinh dưỡng đó. 
 - Dạ, em biết rồi. Cảm ơn chị nhé! May mà có mái ấm Bảo Vệ Sự Sống không thì em đã giết con em rồi. Em cũng chẳng biết cuộc đời em sẽ đi về đâu. 
Trinh mỉm cười, nhớ lại câu chuyện đời mình, rồi ngước nhìn lên Thánh Giá. 
- Mọi chuyện Chúa sẽ lo…. 
Có những con người vì quá bám víu vào một mối tình mà họ ngỡ đẹp nhất trên cuộc đời này, đến một lúc nào đó khi họ nhận ra mình bị phản bội, giải pháp cuối cùng họ đi đến là giết đi sinh linh vô tội trong cung lòng mình. Nhiều người đã khước từ hồng ân sự sống mà Chúa ban vì không nhận ra giá trị của đời mình như chính cô trước đây. Và cô sẽ giúp những con người đó nhận ra Chúa, nhận ra hồng ân vô giá mà Chúa dành cho họ…