Sau cơn bão tố

Văn thơ Công giáo

(Mã số 18-138)
Đêm đã điểm hồi yên ắng nhất và càng tĩnh mịch hơn nơi tu viện vùng ngoại ô, mọi vật đang chìm vào giấc ngủ. Không gian yên tĩnh đến nỗi dường như ta có thể nghe được tiếng thở đều của đất trời đang say ngủ. Những cơn gió thu nhẹ rón rén len qua khe cửa ru giấc cho con người. Tiếng lá khẽ chạm vào nhau, tiếng róc rách từ con suối xa tận chân trời vọng về, tiếng ngái ngủ của muôn vật... tạo nên dàn đồng ca êm ái, ngọt ngào.

Ngọn đèn chầu đỏ leo lét, chỉ đủ để nó nhìn lờ mờ ngôi nhà tạm và hình dáng một bông hoa nằm sát bên nhưng chẳng rõ đó là loài hoa gì. Bóng thánh giá bên trên nhà tạm bị đứt đoạn bởi vòm ánh sáng quá nhỏ. Âm thanh trở mình của những thanh gỗ trên trần rót vào hồn nó bản nhạc mưa buồn. Nó chẳng biết mình đã quỳ nơi đây mấy canh giờ rồi. Chỉ biết đôi chân không còn chút cảm giác nào nữa, tựa như thân thể nó đang lơ lửng trên không trung. Nó chắp đôi tay đặt lên bàn quỳ để tìm điểm tựa mong manh, mắt mở to hướng về phía nhà tạm, nơi đặt Mình Thánh Chúa. Nơi mà nó tin rằng Chúa đang ở đó và Người cũng đang nhìn nó với ánh mắt thật buồn, buồn hơn bao giờ hết. Nó như nghe lòng mình giằng co, ray rứt. Nó gục đầu để tránh đi ánh mắt ấy, nhưng dù nhắm nghiền mắt lại nó vẫn nhìn thấy ánh mắt ấy. Ánh mắt nhìn vào tận đáy tâm hồn, đốt cháy trái tim đang rét run của nó.
Gần một tuần nay, kể từ lúc mẹ cho biết là ba nó nằm viện vì ung thư phổi giai đoạn cuối, đêm nào cũng vậy, nó không thể nào chợp mắt trước 12 giờ khuya. Phải chăng là nó đang lo lắng cho ba?                                                  
* * *
Nó sinh ra và lớn lên trong gia đình ba là người ngoại đạo, mẹ là người Công giáo. Ba mẹ nó cưới nhau theo cái gọi là tình yêu không cùng tôn giáo. Họ đã chấp nhận nhau và tôn trọng tôn giáo của nhau “đạo anh anh giữ, đạo em em giữ”. Trước khi cưới, ba nó hứa sẽ cho con cái theo đạo của mẹ. Tình yêu lúc ban đầu bao giờ cũng đẹp như hoa hồng vào đúng độ. Cho đến khi nó được sinh ra, trái tim tình yêu bắt đầu rạn nứt bởi lời hứa năm nào giờ đã bị bội thề. Ba nghe theo lời bà nội, cấm mẹ nó đưa con đi rửa tội, ngay cả việc đưa con đến nhà thờ chơi cũng không. Nó lớn lên trong xóm đạo nhưng lại chẳng có đạo và cũng chẳng biết gì về Chúa. Nhiều lúc mẹ lén ba dạy nó đọc kinh, bị ba phát hiện, thế là hai mẹ con bị một trận đòn. Ba đã trở nên cộc tính từ khi nào mà cả mẹ nó cũng chẳng biết, chỉ biết ngày nào đi làm về, người ông cũng ướp nồng nặc mùi rượu, chửi bới, đánh đập vợ con. Có hôm đi làm về, không biết nghe lời xúi giục của ai, ông mang bàn thờ Chúa đặt dưới gầm bàn mặc cho mẹ quỳ khóc, van xin. Mẹ ôm các ảnh tượng đặt ngay ngắn trên bàn, đợi cơn rượu của ba qua đi lại mang ảnh tượng lên lại. Mẹ con nó đã bấm bụng sống suốt những ngày tháng như vậy.
* * *
Gió thổi không ngừng, rít từng cơn nghe ớn lạnh. Mặt trời rớt xuống dãy núi sau nhà. Bầu trời bắt đầu sầm lại rồi tối hẳn. Mưa nặng hạt dần xé rách tả tơi đám mây đen. Ánh trăng nhạt nhòa tan biến vào không trung.
Mẹ con nó ngồi tần ngần bên mâm cơm đợi ba. Đã quá giờ ăn, chốc chốc lại nghe tiếng ọt ẹt phát ra từ bụng của mẹ và bụng của nó.
- Mẹ ơi! Sao mình không ăn cơm trước đi, đợi ba biết đến khi nào. Chắc ba lại đi uống rượu nữa rồi. Con đói bụng quá, mẹ con mình ăn đi mẹ.
- Ráng đợi thêm chút nữa đi con. Ba sẽ về ngay ấy mà. Dạo này ba con có chuyện không vui nên tính tình thay đổi. Mẹ con mình phải cố gắng giúp ba trở lại là con người trước kia nha con…
- Con ghét ba lắm! Ngày nào ba cũng say khướt, rồi la và đánh mẹ con mình. Mẹ con mình về ngoại đi mẹ. Con sợ ba lắm. Con không muốn có người ba như thế.
- Con à! Dù ba con có thế nào đi nữa thì vẫn là ba của con, là chồng của mẹ. Mẹ con mình phải yêu thương, thông cảm và giúp ba con quay trở về chứ con. Có như thế mới là sống đúng Lời Chúa dạy.
- Chúa là ai vậy mẹ? Có phải là ông bị treo trên thánh giá mà tối nào mẹ cũng quỳ cầu nguyện không?
Nó chỉ tay về phía bàn thờ, nơi có tượng Chúa chuộc tội, Mẹ Maria và Thánh Cả Giuse.
- Ừ! Đúng rồi con… Chúa Giêsu hiền lành và nhân hậu lắm. Vì yêu thương chúng ta mà Người đã chịu treo trên thánh giá để Cứu Chuộc chúng ta. Con phải luôn ghi nhớ điều đó để sau này lớn lên con sẽ chọn đúng tôn giáo cho mình.
Mẹ kéo nó vào lòng, vuốt từng lọn tóc mỏng manh vì cháy nắng của nó rồi kể chuyện ngày xưa. Vừa đói, vừa mệt nên nó thiếp đi. Trong cơn mơ, nó loáng thoáng nghe nội dung câu chuyện dài đời mẹ. Mẹ từng là người đi tu nhưng đã phải lòng ba nên xuất tu về nhận lời làm vợ ba. Ngày ấy ba phong lưu, nho nhã lắm. Mặc dù không có đạo nhưng ba luôn theo mẹ đến nhà thờ. Tình yêu của ba mẹ đã vượt qua bức rào ngăn cản của hai bên gia đình với thỏa thuận đạo ai nấy giữ. Vẫn biết tình yêu sẽ làm mẹ mù quáng nhưng mẹ tin đó là ý Chúa.
Câu chuyện chưa đến hồi dứt, mẹ đã giục nó dậy, nắm tay nó níu chạy. Nó cố mở mắt thật to nhưng cơn buồn ngủ ghì chặt lấy nó. Nó chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết là nó đang chạy, chạy mãi vào màn đêm mịt mờ hệt như con thú bị rượt đuổi giữa đêm đen. Đằng sau là tiếng chửi rủa với theo cùng con dao bóng loáng trên tay người đàn ông đang trong cơn say. 
Qua hết đoạn đường bằng phẳng, tiếng chửi la nhỏ dần rồi im hẳn vì khoảng cách quá xa. Nó mệt lả, khụy sụp gối. Mẹ vực nó lên lưng cố gắng bước thật nhanh trong nỗi sợ hãi. Mẹ con nó lần mò trong đêm. Bóng dáng hai con người bất hạnh lầm lũi đi giữa cơn bão tố cuộc đời không chỗ tựa nương. Bóng ấy nhỏ dần rồi tan biến trong ngôi giáo đường. Tất cả mọi ngôi nhà đều đóng kín cửa, chỉ có ngôi nhà ấy là rộng cửa đón lấy mẹ con nó. Nó tò mò hỏi:
- Mẹ ơi! Nhà này của ai vậy? Sao lại không đóng cổng?
- Đây là nhà của Chúa đó con. Người biết đêm nay mẹ con mình sẽ đến đây trú ngụ nên Người mở cửa chờ sẵn đó con.
- Ông Chúa tốt vậy hả mẹ? 
- Ừ… Khi nào lớn lên con sẽ biết.
Nói rồi, mẹ cõng nó bước qua cánh cổng sắt cao to, đến gần tượng  một người đàn bà bằng thạch trắng nằm gọn trong hang đá rất lớn. Mẹ cúi đầu rẽ qua một bên, lê từng bước nặng nề lên bậc tam cấp dốc đứng. Trước mắt nó là một ngôi nhà rất đồ sộ, khoảng chừng gấp chục lần nhà nó. Nó nghĩ thầm: “Chắc chủ nhân của ngôi nhà này là một người rất giàu có”. Ngôi nhà với ba cửa gỗ: Hai cửa hai bên bằng nhau, còn cửa chính giữa hệt như bức tường thành Giêrusalem mẹ từng vẽ lên trong trí nhớ nó. Mẹ đặt nó xuống rồi nhẹ nhàng mở cánh cửa bên. Bước vào bên trong, nó lạ lẫm nhìn xung quanh. Nhà chỉ có một phòng lớn chứa đầy băng gỗ dài, xếp ngay ngắn thành từng dãy, bên trên chỉ có một ngọn đèn trái ớt đỏ lòe đủ nhìn rõ ngôi nhà nhỏ in vào tường. Mẹ khụy gối xuống, khóc nấc như khi nó bị ba đánh chưng hửng. Tiếng nấc ứ nghẹn trong cuống họng. Nó hoang mang ôm lấy mẹ như cảm thông được nỗi đau mẹ đang phải gánh chịu. Nó thương mẹ lắm nhưng nó không khóc. Nó hận ba, hận đến thấu xương. Nó thề với lòng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy. Nó ước cho ông ấy chết ngay giờ phút này để ngày mai bầu trời trên đầu mẹ con nó được bình yên. Mẹ úp tay, sấp mặt xuống đất một lúc rồi ngồi phệch xuống sàn gạch men mát lạnh, mắt nhìn trân trân về hướng ánh đèn trái ớt kia. Nó không hỏi mẹ thêm câu nào nữa cho đến khi mọi thứ như chết lặng trong đêm khuya. Nó thấy bình an thật sự.
- Mẹ ơi! Ông Chúa đâu rồi mẹ? Ông ấy không có ở nhà sao?
- Chúa đang ở trong ngôi nhà tạm bé nhỏ và Người đang đau đớn nhìn mẹ con mình đó con.
Mẹ hướng mắt nó lên ngôi nhà nhỏ.
- Con… con không hiểu gì cả mẹ à! Ông Chúa lớn vậy sao chui vô đó ở được hả mẹ?
- Mẹ cũng không thể hiểu nổi nhưng mẹ tin rằng Người không bao giờ bỏ rơi mẹ con mình như những gì người ta nghiến răng bảo: “Tại nó xuất tu, phản bội Chúa nên Chúa phạt nó”. Người ta có quyền nói điều người ta muốn, nhưng mẹ không bao giờ tin vào điều ấy, dù sự thật nghiệt ngã cứ đổ ập lên cuộc đời mẹ. Con hãy luôn nhớ rằng, Chúa là Đấng giàu lòng xót thương, Người không bao giờ trách phạt ai cả, kể cả kẻ giết chết Người.
- Mẹ ơi tu là gì hả mẹ?
Nó thỏ thẻ bên tai mẹ.
- Tu là dâng hiến cuộc đời cho Chúa, là từ bỏ mọi vướng bận trần gian để đi theo Người bị đóng đinh trên thập giá kia đó con.
- Con cũng muốn đi tu, lớn lên mẹ cho con đi tu nha mẹ?
Nó lau lảu nài nỉ mẹ. Mẹ nhoẻn cười, ngước nhìn lên thánh giá thì thầm điều gì đó nó không rõ.
Cuộc trò chuyện thâu đêm của ba con người ấy kéo dài mãi. 
* * *
Bình minh ló rạng phía đằng Đông ráng cả một vùng trời đỏ au. Những tia nắng tung tăng vui đùa trên tàn lá sa kê to tướng, vài hạt nhẹ nhàng rơi vãi xuống sân. Mẹ quỳ nghiêm trang đọc kinh hồi lâu rồi dắt tay nó đi ra chỗ bà đẹp. Ánh nắng chiếu vào tà áo trắng phau làm chói lòa mắt nó. Bà đẹp như tiên giáng trần vậy. Nó nhìn mê mẩn. Mẹ bảo:
- Đây là Đức Mẹ đó con. Con cúi đầu cảm ơn Đức Mẹ đi. Đêm qua Đức Mẹ đã cõng con chạy khỏi tử thần đó.
Nó gãi đầu, ú ớ.
- Ủa… Đêm qua mẹ cõng con mà?
- Chính Đức Mẹ đã cõng con đó, vì lúc ấy mẹ không còn đủ sức nữa và mẹ cũng được Chúa Giêsu cõng trên lưng.
- Sao lạ vậy mẹ? Cứ như chuyện cổ tích ấy!
- Vì con còn nhỏ nên con chưa hiểu. Rồi một ngày nào đó khi lớn lên, con sẽ hiểu ra nhiều điều kỳ diệu Chúa đã thực hiện trên cuộc đời con. Lúc ấy con sẽ tin những lời mẹ nói với con đêm qua.
Khi nó còn ngơ ngác nhìn bà đẹp thì một người phụ nữ mặc chiếc đầm đen dài, trên đầu đội cái lúp đen tiến về phía mẹ con nó. Cô ấy rất xinh với nụ cười ánh lên trên gương mặt, đẹp như tấm hình mẹ ngày xưa mà mẹ giấu trong rương. Cô ấy trẻ hơn mẹ nhưng sao mẹ lại cúi đầu chào cách kính cẩn.
Nó còn đang tò mò thì mẹ quay sang bảo:
- Vòng tay chào sơ đi con.
- Con chào sơ.
Nó ngớ ngẩn làm theo lời mẹ. Sơ nở nụ cười tươi, nhẹ nhàng xoa đầu nó. Mẹ ra hiệu cho nó lại đằng ghế đá đối diện chơi. Rồi mẹ và sơ nói chuyện rất lâu. Nó ngồi trên ghế chán rồi lại nhảy lò cò quanh chỗ bà đẹp, hết trò lại chui tọt vào hốc đá dưới chân bà đẹp. Nó vô tình phát hiện ra chỗ trốn lý tưởng mà nó thiết nghĩ nếu trốn ba thì tuyệt vời. Nghĩ đến ba, nó lại uất ức, buồn tủi.
Mặt trời lên cao lưng chừng. Ánh nắng gắt hơn tráng đầy mặt đất. Cuộc trò chuyện giữa mẹ và sơ kết thúc. Sơ mời mẹ con nó vào nhà, ngôi nhà bên mép phải nhà của ông Chúa. Ngôi nhà không lớn nhưng rất sạch sẽ, ngăn nắp. Sơ dọn bữa ăn sáng với cơm và cá kho vậy mà ngon đến lạ thường, có lẽ vì nó quá đói chăng.
Mẹ con nó ở lại nhà sơ. Cộng đoàn có tất cả 3 sơ. Sơ dẫn mẹ con nó vào là phụ trách của cộng đoàn. Nó được các sơ dạy giáo lý. Một thời gian sau, nó được cha xứ rửa tội. Ước mơ của mẹ đã thành hiện thực. Riêng nó thì vô cùng hạnh phúc vì được làm con Chúa, Người Cha tuyệt vời nhất đã tạo dựng nên nó, không giống như người cha tệ bạc của nó. Mẹ con nó sống bình an trong nhà sơ. Thỉnh thoảng mẹ về thăm ba, bị ba đánh đuổi. Còn nó thì nhất quyết không về. Ba lâm vào cảnh rượu chè, cờ bạc.
Thời gian thấm thoát qua đi, ước mơ đi tu ngày nào giờ chớm nở. Nó được sơ giới thiệu vào dòng của sơ. Mẹ lo lắng cho tương lai của nó nhưng luôn xác tín vào Chúa. Nó vui vẻ sống trong nhà dòng cùng chị em, còn mẹ nó vẫn giúp việc giữ trẻ ở cộng đoàn của sơ. Những ngày sống thấp thỏm lo âu đã được Chúa lấy đi, nhưng trong thâm tâm mẹ và nó vẫn ẩn khuất một nỗi đau mà chỉ có Chúa và mẹ con nó mới hiểu được.
* * *
Đang giờ chơi chung buổi tối, nó cùng chị em trò chuyện thì bất chợt chị giám sư (đang coi lớp tập viện của nó) đến bên, chìa điện thoại về phía nó.
- Lan… Em có điện thoại của mẹ nè.
Nó linh tính có chuyện gì đó khi nhận điện thoại từ tay chị giám sư, vì nó đang ở nhà tập.
- Xin phép chị cho em nghe.
- Ừ… Em nghe đi.
- Dạ… Em cảm ơn chị.
- Alô… Thưa mẹ, con nghe.
- Con à! Con có thể xin phép nhà dòng về vài hôm được không? Ba con bệnh đã trở nặng. Hôm nay, bệnh viện trả về rồi. Ba con không cứu được nữa rồi con ơi!- Mẹ nói trong nước mắt.
Nó không định được tin dữ vừa nghe. Nó thấy đau nhói trong tim nhưng nó không rơi giọt nước mắt nào. Ba đang lãnh lấy án phạt xứng đáng với tội lỗi của mình. Ba phải trả lẽ cho những gì ông ấy đã đối xử với mẹ con nó. Đầu dây bên kia mẹ thút thít không ngừng.
- Mẹ ơi! Con không về đâu. Ông ấy không phải là ba con.
- Con à… Dù ông ấy có tệ bạc đến thế nào đi chăng nữa thì vẫn là ba con. Mẹ cũng đã từng xin Chúa cho ông ấy chết đi, nhưng không con à… Ông ấy vẫn chiếm một chỗ rất lớn trong trái tim mẹ. Mẹ nghĩ rằng con cũng thế. Còn nữa, ba con đã thay đổi rồi con à. Ông ấy bỏ hẳn rượu chè, cờ bạc rồi. Ông ấy đã đến nhà sơ quỳ xin lỗi mẹ, lại xin theo học đạo và đã được cha xứ rửa tội trước khi bệnh trở nặng. Mẹ đã tha thứ cho ba con. Con cũng hãy tha thứ cho ba đi con. Về gặp ba lần cuối đi con. Khi con tha thứ cho ba lòng con sẽ bình an hơn và ơn gọi của con sẽ vững bền hơn, vì con đã làm điều Chúa đã từng làm trước khi gục đầu tắt thở trên thập giá: “Lạy Cha, xin tha cho họ vì họ không biết việc họ làm” (Lc 23,34).
Nó đặt điện thoại lại trên bàn rồi chạy thật nhanh lên nhà nguyện. Nó sấp mình xuống dưới chân thánh giá và gào khóc như một đứa con nít.
- Lạy Chúa là Thiên Chúa của con. Ngài muốn con tha thứ cho người cha đã từng đánh đập, hành hạ mẹ con con suốt thời gian qua sao? Người sinh con ra lại là người muốn giết con. Chúa nói xem, làm sao con có thể tha thứ cho ông ấy đây?
Nói rồi nó phủ phục sát đất. Nó như nghe tiếng Chúa vang vọng bên tai: “Anh em hãy tha thứ, thì sẽ được Thiên Chúa thứ tha” (Lc 6,37 ). Trái tim nó như muốn vỡ tung ra. Nó ngước mắt nhìn lên thánh giá, Chúa đang nhìn nó với ánh mắt đầy yêu thương và hy vọng. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai nó.
- Em hãy về thăm ba đi, hãy làm những gì Chúa đã dạy em.
Giọng trầm buồn của chị giám sư khiến lòng nó mềm nhũn ra.
- Chị đã nghe chuyện gia đình em. Chị biết đối với em việc tha thứ cho ba là rất khó nhưng ba em đã hối hận và được Chúa tha thứ. Em cũng hãy học theo gương Chúa Giêsu, vì em muốn dâng hiến đời mình cho Chúa mà.
- Vâng! Thưa chị… Em sẽ làm theo Lời Chúa dạy.
Nó quay về phía thánh giá: “Con muốn tha thứ như Chúa đã thứ tha, xin Chúa giúp con”.
* * *
Những tàng nắng nhạt nhòa cuối ngày còn sót lại trải dài trên con đường mòn dẫn vào ngôi nhà. Con đường đã ngót mười lăm năm rồi nó chưa có cơ hội đi lại, hay vì nó không muốn đi. Con đường ấy chẳng khác xưa nhưng con người thì đã đổi thay quá nhiều. Ngôi nhà nhỏ xinh xắn một thời được mẹ quét tước sạch sẽ, giờ chỉ thấy toàn cỏ dại. Nó đẩy cửa bước vào, người ba lực lưỡng ngày nào cầm dao rượt mẹ con nó, giờ nằm bất động, dạt sát giường. Cơn bệnh quái ác đã tàn phá thân thể ba đến nỗi nó sắp không nhận ra ông nữa. Nhìn hình dáng tiều tụy của người vợ chung tình ngồi thẩn thờ bên chồng làm tim nó tan chảy. Ba ôm chặt tượng thánh giá chuộc tội trên ngực, khiến nó bật khóc. Ba đã thay đổi thật rồi. Nó chạy tới sụp xuống giường:
- Ba ơi! Sao lại thế này? Sao gia đình mình lại ra nông nỗi này?
Ba cố mở hai mí mắt nặng trĩu, quay nhìn nó rồi cố lấy hết sức bình sinh thều thào trong thanh quản:
- Ba… xin… lỗi… con… Tất… cả… là… lỗi… của… ba.
Nó gật đầu lia lịa.
- Kể từ đêm qua con đã tha thứ cho ba rồi. Con xin lỗi ba… Ba ơi…
Mẹ con nó ôm lấy ba gào khóc.
Ngoài kia, cơn gió thu vừa vụt qua, những tàn hoa giấy rụng đầy một góc sân. Mặt trời ngụp lặn dưới thung lũng để lại bức tranh hoàng hôn đượm buồn, nhưng yên bình đến lạ thường. Trên bầu trời, cánh én bao năm lưu lạc đã tìm được lối về và tất cả đàn én cùng bay về một hướng, dù cho cánh én ấy bây giờ chỉ còn là một bóng hình.