Lỡ dại

Quang X Nguyen


Tôi khép nép đứng bên mẹ với đôi mắt lưng tròng lấm lét nhìn mẹ:
– Xin mẹ tha cho con. Mẹ tha cho con, mẹ ơi!

Mẹ không nói. Đôi vai mẹ run nhẹ. Mẹ chợt quay đi…

***

Trời sẫm tối. Tôi “liều mạng” vào quán dì Tư gọi hai ly chè một lượt ăn cho “đã”. Dì hỏi, tôi trả lời quanh co cho xong lần. Vừa ăn vừa hồi hộp. Lỡ rồi, “chơi” luôn. Bụng đánh lô tô suốt. Dì Tư cận nặng, mang kiếng còn chưa nhìn rõ huống chi không. Sợ gì “người trần mắt thịt”. Tôi trả tờ 10.000 đồng rồi biến lẹ. Tôi hí hửng “trả thù” thằng Nam qua mẹ nó.

Vừa đi học về, tôi đã thấy mẹ ngồi sẵn bên bàn và nhìn tôi. Rồi với giọng nhẹ nhàng, mẹ gọi:
– Đông, cất cặp đi, ra đây mẹ bảo.

Như không có gì xảy ra, tôi cất cặp xong đến bên mẹ:
– Dạ, mẹ gọi con. 
Mẹ tôi vẫn thản nhiên:
– Con đã làm điều gì gian dối không? 
Tôi tỉnh queo:
– Dạ, không. Hôm nay con làm bài kiểm tra được 10 điểm. Con tự làm mà mẹ.
– Không phải chuyện học hành, chuyện khác kìa.
– Không mà mẹ. – Tôi vẫn quả quyết với mẹ chắc như đinh đóng cột.

Đưa tay lấy thanh tre, mẹ vừa quất vào bắp chân tôi vừa nói:
– Con còn cãi mẹ hả Đông?

Tôi òa khóc xin mẹ tha. Hay là…? Tôi chợt nghĩ tới tối hôm qua. Mẹ lấy trong túi ra tờ 10.000 đồng tiền âm phủ đưa trước mặt tôi:
– Tiền của con phải không?

Tôi ấp úng:
– Dạ… dạ… Con xin lỗi mẹ.
– Mẹ đã từng dạy con sống chân thật. Mẹ nghèo nhưng con có phải thua kém bạn bè không? Gian dối là xấu nhất. Mẹ không muốn có đứa con gian dối như thế. Con đói khát lắm sao Đông?

Mẹ nhìn ra xa. Rồi mẹ nhìn tôi và nói tiếp:
– Con đi học giáo lý thế nào? Con có biết điều răn nào cấm lấy của người không? Con không trực tiếp lấy gì của dì Tư, nhưng con lừa dối vậy cũng là một dạng ăn cướp, con biết không? Con không thật thà trong những điều nhỏ thì làm sao con có thể công bằng trong những điều lớn hơn chứ?

Tôi ràn rụa nước mắt:
– Con xin lỗi mẹ. Con hứa từ nay không làm vậy nữa.
– Tại sao con lừa dối dì Tư bên xóm?

Tôi kể lại chuyện thằng Nam làm bể bức tượng Ngộ Không bằng đất sét mà tôi loay hoay nặn cả buổi mới xong. Tức nó nên tôi đã làm chuyện tối hôm qua. Tôi thấy ân hận và xấu hổ về lầm lỗi mà tôi tưởng là đơn giản ấy. Chuyện không đáng gì mà tôi đã đánh mất lòng chân thật. Tôi không ngớt xin lỗi mẹ. Mẹ tôi cứng giọng:
– Con đứng im. Mẹ đánh con một roi nữa để nhớ mà chừa. Lỗi bác ái là tội rất lớn. Chúa dạy con phải yêu thương cả kẻ thù kia mà. Lát nữa con phải sang xin lỗi dì Tư nữa nghe chưa?
– Dạ.

Nhìn mẹ nghiêm mặt, tôi run lên vì sợ. Làn roi thứ hai làm tôi điếng cả người. Đáng buồn hơn là tôi đã làm mẹ buồn lòng, phụ tình thương mẹ. Mẹ quay người đi lặng lẽ…

***

Nắng nhạt. Tôi ngồi lặng nhìn những giọt nắng cuối ngày còn vương lại trên mấy tán cây cao. Khoảng chiều trầm lặng hơn mọi khi. Người ta có những lúc miên man trong dòng nhớ kỳ lạ, mặc vẻ bí ẩn. Kỷ niệm tuổi thơ chợt ùa về. Xa mới nhớ, nhớ da diết. Vết sẹo năm xưa còn đó. Nó luôn nhắc nhớ và giúp tôi sống chân thật, không quay cóp mỗi khi làm bài. Tôi không hổ thẹn lương tâm khi tôi còn ngồi ghế nhà trường. Ước mơ dâng cao. Tôi đi dạy, khi đứng trên bục giảng, tôi vẫn luôn dạy cho học sinh lòng tự trọng và chân thật. Ngay cả khi tôi dạy kèm Anh ngữ và Âm nhạc, tôi cũng tìm cách “chen” vào bài học tự trọng và trung thực.
Mẹ ơi! Con cảm ơn mẹ đã dạy cho con một lương tâm tốt. Vết sẹo này không tẩy xóa hết trên da thịt con thì hình bóng mẹ và những gì mẹ dạy con cũng chẳng hề quên! Tháng Sáu về, con càng nhớ mẹ nhiều vì đã 7 năm mẹ xa con, mẹ đã đi vào cõi vĩnh hằng đón Mùa Xuân Vĩnh Viễn rồi. Nỗi nhớ trong con còn hừng hực hơn cái nắng mùa Hè. Thắp nén nhang, con chợt gọi: Mẹ ơi!