Gieo hạt

Văn thơ Công giáo
(Mã số 18-046)

1.
Con chào soeur! Thưa soeur, con là Trí đây, Trí lùn mà lúc nhỏ soeur hay cho con kẹo mút ấy. Trí được Chúa thương nè soeur!
Gương mặt soeur Lan hiền hòa trong di ảnh như mỉm cười hài lòng nhìn Trí.
Vậy là đã hơn 20 năm qua, ước nguyện của Trí đã đạt được. Bao nhiêu năm nay, anh cố công tìm gặp người đã gieo vào tâm hồn anh hạt giống của hạnh phúc vĩnh cửu. Và hôm nay, anh đã gặp. Dù ngày hạnh ngộ không như mong ước. Thắp nén hương trên phần mộ soeur, khói hương quyện bay giữa vùng đất thánh, lòng Trí an bình đến lạ.
2. 
Ngày đó, soeur Lan phụ trách mục vụ Huấn giáo tại Giáo xứ Hoài An – Giáo xứ chính tòa của Giáo phận Chính Nghĩa. Là một giáo lý viên nhiệt thành và hăng say trong công tác mục vụ, vậy mà, chỉ sau một tháng nhận nhiệm vụ, cứ nghĩ đến việc dạy giáo lý là soeur Lan lại thở dài ngao ngán.
- Soeur mời các con cùng cầu nguyện với Chúa Thánh Thần trước giờ giáo lý nào!
Cầu xin Chúa Thánh Thần, Người thương thăm viếng hồn con...
Khi bài hát vừa bắt đầu cũng là lúc soeur Lan nghe hai giọng bè trầm phía góc phải lớp học:   
- Sao mày lấy bút đâm vào mông tao?
- Ai biểu mày trừng mắt với tao?

- A, mày được lắm!
  Là Sang và Trí! Có lẽ lớp giáo lý này sẽ buồn tẻ biết bao nếu thiếu những bản hòa tấu lạc điệu của hai cậu giáo lý sinh cá biệt này. Thầm nhủ vậy, soeur Lan đưa mắt nhìn Bác Ba, giáo lý viên chủ nhiệm và gật đầu. Bác gật đầu lại ra dấu hiểu ý, Lan yên tâm để Bác lên tiết dạy, nhanh chóng dẫn hai cậu nhóc ra khỏi lớp.
- Hai đứa con nói cho soeur biết năm nay các con đã bao nhiêu tuổi?- Lan bắt đầu câu chuyện.
- Dạ, con bằng tuổi với cái lưỡi và già hơn những cái răng của con ạ.- Trí lém lỉnh trả lời. Sang khúc khích che miệng ra chiều đắc ý.
Chúa tôi! Lan chỉ ước mình chưa bao giờ vào lớp này, không phải chịu trách nhiệm trên cậu bé ngỗ nghịch này. Và không có gì là xấu hổ nếu thú nhận rằng Lan không thể “trị” được thằng bé “bất trị” trước mặt. 
- Được rồi, bây giờ soeur mời Sang trở lại lớp học, soeur sẽ gặp con sau.
Khi thấy Sang đã yên vị trong lớp giáo lý, Lan quay sang với với Trí:
- Bây giờ con cùng soeur vào nhà thờ, nói chuyện phải trái với Chúa.
Cầm chặt tay Trí, Lan chỉ ước nó đừng quá ngoan cố vùng tay mình để tháo chạy như những lần trước. Mặc kệ những ánh nhìn khó chịu, khó hiểu của một vài giáo dân trong sân nhà thờ, Lan dẫn học trò của mình đến trước Thánh Thể. Cô quỳ xuống, và may thay, cậu nhóc, có lẽ cũng được không gian linh thiêng trong nhà thờ tác động, quỳ xuống theo. Ba giây ngắn ngủi trôi qua một cách chậm chạp, Trí nhìn lên thấy trên má soeur Lan, hai dòng nước mắt lăn dài. Tiếng soeur nức nở:
-- Lạy Chúa, đây là học trò của Chúa, con chỉ là người trung gian. Con biết mình bất lực. Và sự bất lực của con là giới hạn của con người, trong khi chương trình của Chúa, Chúa phải chịu trách nhiệm chứ. Bây giờ con giao em Trí lại cho Chúa, con sẽ không để những suy nghĩ của con người đè nặng mình, nhưng tin tưởng Chúa sẽ ra tay. 
Thinh lặng một lát, soeur Lan nhìn sang Trí:
- Con có muốn nói gì với Chúa không?
- Soeur ơi, Chúa có nghe con nói không?
- Có chứ. Con không thấy soeur vừa nói chuyện với Chúa đó sao?
- Soeur xạo quá hà, con nghe soeur nói một mình chứ mấy, có nghe Chúa nói lại gì đâu?
- Ủa, con không nghe Chúa nói gì với soeur thiệt hả? Soeur nghe Chúa nói to lắm mà.
- Soeur lại xạo nữa rồi, thế Chúa nói gì với soeur vậy?
- À, Chúa nói với Soeur thế này này: Lan ơi, Lan ơi! Mỗi Kitô hữu là con cái của ai vậy? Chẳng phải của Cha sao? Con cứ để Cha liệu, con cứ theo khả năng của con mà làm, những thứ khác thuộc phần Cha.
- Chúa nói vậy nghĩa là sao soeur?
- Nghĩa là, Chúa thương con lắm, Trí à.
Cậu nhóc ngẩn người ra rồi bật cười ngượng nghịu.
- Nào, chúng ta cùng về lớp thôi. Nhưng trước khi đi, Chúa bảo soeur nói với con, Chúa muốn con hứa với Chúa một chuyện được không?
- Dạ được.
- Chúa nói con hứa với Chúa là không phá rối trong lớp nữa.
- Dạ, với điều kiện bạn Sang không được trừng mắt với con nữa.
- Được rồi, Chúa sẽ nói bạn Sang điều đó.
- Vậy thì được rồi, con hứa với Chúa.- Trí nghiêm trang nhìn lên Thánh thể, hứa với Chúa như một đấng quân tử thực thụ.  
- Soeur ơi, con có thể nói chuyện thường xuyên với Chúa được không? Ở nhà chẳng có ai nói chuyện cùng con cả.
- Được rồi, chúng ta hứa với nhau nha, cứ mỗi tuần sau giờ Giáo lý, soeur và con sẽ có cuộc hẹn với Chúa, lúc đó con muốn nói gì tùy ý, ha!
- Dạ!
Soeur Lan mỉm cười nhẹ nhõm, cảm giác bình an lại trở về. Thầm tạ ơn Chúa hôm nay đã ban cho mình một kinh nghiệm thiêng liêng quý giá. Soeur xác tín hơn vào sự quan phòng của Chúa với ý thức mình chỉ là người gieo hạt trên cánh đồng sứ vụ. Chính Chúa mới là chủ mùa gặt. Và nó đã trở nên định hướng cho cuộc đời tông đồ của soeur Lan.
Còn Trí, vẫn cứ lém lỉnh, “bất trị” nhưng biết vâng lời hơn. Và đợi cho đến lúc cậu nhỏ quen dần với những cuộc hẹn định kỳ, soeur Lan bày chiêu bài tiếp theo.
- Trí này, con đã nghe được tiếng Chúa nói với con chưa?
- Dạ, vẫn chưa ạ. Mà con cũng không hiểu tại sao nữa?
- Hay bây giờ nha, cứ mỗi sáng ngủ dậy, con nói: “Giêsu ơi, dậy và đi học với Trí nào. Rồi trước khi con làm mọi việc, con mời Chúa Giêsu cùng làm với con. Con nói chuyện với Chúa như một người bạn thân, và soeur tin, con sẽ nghe được tiếng Chúa đó.
- Thiệt không soeur?- Cậu nhóc đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Lan.
- Thiệt mà, hồi xưa soeur cũng làm như thế, và bây giờ soeur luôn nghe được Chúa nói đó.
- Được rồi, con sẽ làm theo mưu kế của soeur vậy.
Không biết kết quả thế nào, vì trước ngày đến lớp giáo lý như lịch định, soeur Lan được chuyển đến mục vụ tại vùng anh em sắc tộc, khá xa giáo xứ Hoài An. Soeur chỉ biết cầu nguyện cùng Chúa mỗi ngày cho Trí và lớp giáo lý của mình. Rồi công việc ở cộng đoàn mới cứ cuốn soeur theo nhịp chảy của người tông đồ. 
3. 
- Chúa ơi, Chúa có đó không, là con, Trí đây.
- Con biết Ta luôn bên con mà.
Chỉ cần có thế, Trí nhắm mắt, an bình trước Thánh Thể. Cảm giác thân thuộc ùa về. 
Những ngày thơ bé, bố mẹ ly tan, Trí chỉ là cậu bé mồ côi sống ở nhà nội. Côi cút một mình nên cậu thèm có người để trò chuyện, ước mong có ai đó nghe cậu nói. Nhưng, ai chịu nghe một cậu nhóc 11 tuổi với những trái khoáy và đầy nghịch ngợm? Bởi đó, để người khác để ý đến mình, cậu buộc phải dùng chiêu thức “bạo động”. Đến khi gặp soeur Lan trong lớp giáo lý, Trí đã được soeur tận tình giới thiệu người đó cho cậu. Từ đó đến nay, bao giờ Trí cũng có thể thủ thỉ thầm thì những vui buồn, sướng khổ với Người. 
Trí ước ao có thể tìm gặp soeur Lan, để cám ơn soeur về những giọt nước mắt soeur đã khóc vì cậu, có thể nhờ những giọt nước mắt bất lực nhưng đầy hi vọng đó mà Chúa đã thương cậu hơn.
Nhưng, hồn tông đồ cốt ở xác tín ra đi và gieo vãi. Mấy người nhìn thấy bông hạt trĩu nặng giữa cánh đồng thơm hương lúa mới. Bởi “Phaolô trồng, Apollo tưới và Thiên Chúa cho mọc lên” (1Cr 3,6). Khi tìm được tin tức của soeur Lan, Trí được nghe kể rằng, trên đường mục vụ tông đồ tại một bản làng xa xôi, soeur Lan và những chị em đồng hành bị kẻ xấu phục kích. Soeur Lan đã về cùng Chúa vì vết thương quá sâu.
4. 
Nén hương hôm nay, chính là lời nguyện ước của Trí. Anh hứa với soeur Lan sẽ đi tiếp con đường gieo hạt mà soeur đã đi. Hành trang của Trí hôm nay, có Người làm bạn đồng hành suốt đời không bao giờ bỏ rơi cậu, bởi Người thương cậu lắm, có nụ cười khích lệ của soeur Lan. Và có cả hạt giống hạnh phúc vĩnh cửu đã được gieo trong đời cậu. Hạt giống đó, phải trổ sinh bông hạt.