Truyện ngắn: Đời tu xuất

Quang X Nguyen

Truyện ngắn
ĐỜI TU XUẤT


Ôm xác con vào lòng, hắn cố nuốt nước mắt vào tim. Đứa con, lẽ sống của hắn, tuy ngày xưa hắn từng muốn bỏ nó để giữ thể diện, nay cũng đã không còn. Tình yêu tan vỡ từ ngày vợ hắn bỏ ra đi, đến giờ lẽ sống cũng không còn, hắn không còn thiết tha gì cuộc sống này nữa. Ngước mắt lên Thánh Giá, hắn tự hỏi: Chẳng lẽ cái giá phải trả cho những sai lầm lại quá đắt vậy sao? Chẳng lẽ đời những kẻ tu xuất lại tệ hại vậy sao?

***
35 tuổi tự nhiên hắn muốn đi tu. Nghĩ cũng lạ. Mà người ta nói tu đâu phải dễ. Không phải ai đi tu cũng được bởi Chúa gọi thì nhiều mà chọn lại ít. Biết thế nhưng hắn vẫn cứ cố gắng và nỗ lực. Mãi đến khi tìm hiểu đến Hội Dòng thứ ba thì hắn mới được nhận. Hai Hội Dòng trước không nhận hắn bởi đơn giản “cây già thì khó uốn”. Hắn không nản chí, và đã thành công. Giờ cũng đã là thầy Sáu chứ chẳng chơi. Năm sau được người ta gọi bằng “cụ” rồi, hắn tự nghĩ thế rồi cười thầm.


***

Lãnh chức phó tế được dăm ba tháng thì hắn gặp phải một xì-can-đan quá lớn. Trong một phút không kìm chế được bản thân trước lời mời gọi của người tình cũ, hắn đã sa ngã. Và kết quả là thai nhi đã được tám tuần tuổi. Trong lúc bế tắc, và thiếu cầu nguyện hắn tiếp tục phạm sai lầm lớn hơn khi đề nghị người tình phá thai. Người tình không chấp nhận…Sự việc vỡ lở, hắn bị trục xuất khỏi đời tu vì liên quan trực tiếp đến việc phá thai dù không thành. Hắn hồi tục như một kẻ thất bại.

***
Hắn cưới vợ khi cả hai đã quá tứ tuần. Thật ra cũng chẳng có cưới hỏi gì vì cả hai bên gia đình chẳng ai ủng hộ cho vợ chồng hắn. Một ông thầy tu xuất, lại đi lấy một người đàn bà lỡ thời cũng chẳng có gì hay ho. Hắn luôn phải sống trong cảnh chế giễu, có khi khinh thường ra mặt của dòng họ và hàng xóm. Thế nên, hắn dắt vợ ôm con đến một nơi không ai biết sự thật về hắn để sống.

***
Nhiều người nói hắn đã ăn cơm nhà Chúa mà còn tu xuất thế nào Chúa cũng phạt. Mà chính hắn cũng nghĩ như vậy. Bởi đứa con hắn sinh ra không bình thường như bao trẻ khác. Nó bị bại não. Dù bác sĩ nhấn mạnh rằng do cả hai đã quá tuổi sinh sản, nhưng nhiều người và cả hắn vẫn cho rằng đó là do Chúa phạt. Cũng vì thế mà đời sống vợ chồng lúc nào cũng lục đục, tranh cãi.

***
Hơn bốn chục tuổi mà phải làm lại tất cả từ đầu, hắn không biết phải làm gì để có thể kiếm ra tiền nuôi vợ con, dù trước kia hắn đã tốt nghiệp kỹ sư xây dựng. Giờ ngay đến việc xin đi phụ hồ cũng không được nhận vì sức khỏe kém. Nào là tiền phòng trọ, nào là tiền thuốc chạy chữa cho con, nào là thuốc chữa bệnh viêm gan siêu vi B cho hắn, còn tiền cơm gạo, điện nước… đổ hết lên đầu một mình vợ hắn. Sự sĩ diện của một thằng đàn ông luôn làm cho hắn khắc khẩu với vợ. Hắn bắt đầu uống rượu, và rồi chìm đắm trong những con say để quên đi tất cả. Người đàn bà vì không chịu nổi cảnh khổ cực trần gian và “hình phạt dành cho những kẻ tu xuất” nên đã bỏ nhà ra đi theo tình yêu mới. Để lại hắn với đứa con bại não.

***
Hận vợ phụ tình, hận đời bạc bẽo, hận Chúa đã trừng phạt, hắn lại uống và say. Đứa con không có mẹ bên cạnh, lại không được cha chăm sóc nên đã khép mi ra đi giữa một đêm mưa, khi hắn vẫn còn chìm trong con say. Sáng hôm sau khi cơn say đã qua đi cũng là lúc hắn phát hiện ra lẽ sống của hắn cũng đã được Chúa gọi về, hắn quỳ xuống, chỉ biết nhìn lên Thánh Giá. Hắn đấm ngực: “Lạy Chúa, Chúa trừng phạt con đi, Chúa giết con đi, Chúa để con sống làm chi nữa...giờ này khi con bước vào đường cùng như thế này thì Chúa hả hê lắm phải không…?

***
- Giờ người đó làm sao rồi má? – Trường hỏi mẹ.
- Gia đình của ổng đưa về, giờ đang ở nhà nhưng như người mất trí lúc tỉnh lúc mê. Siêng đi lễ lắm, lúc nào cũng có quyển Kinh thánh trên tay. Có mấy lần đi lễ, nhiều khi cha đang giảng còn chạy lên đòi giảng thay cha nữa…

Con thấy rồi đó, má nói rồi, con đi tu má ba không cản, nhưng đi tu khó lắm, mà đã đi tu mà còn xuất tu thì thế nào Chúa cũng phạt cho, rồi khùng khùng điên điên như thằng cha đó. Con liệu mà tu cho đàng hoàng.
- Dạ! con biết rồi. - Trường gật gù.

***

Sáng hôm sau, Trường vác ba lô lên vai chào ba mẹ ra đi. Nó tự nghĩ, Chúa đã gọi thì cứ đi thôi, chứ Chúa không chọn thì biết sao được,… biết đâu mình sẽ được chọn thì sao?

Không quay mặt lại, nhưng Trường biết mẹ đang lau nước mắt.