Một thằng bé kỳ lạ

Văn thơ Công giáo
Mã số VVYT 16-018
Giuse Vinh Hiển, sn 1959, tgp Saigon
(Giải khích lệ VVYT 2016)
Thằng bé cầm trên tay cuốn sổ bìa màu đỏ có hình chiếc thuyền buồm và xấp vé số chưa kịp bán hết . Nó ngồi ngủ gà gật, lưng tựa vào bức tường cáu bẩn đầy những câu chữ ngoằn ngoèo vô nghĩa . Mùi xú uế xông ra nồng nặc từ cái thùng rác trước đầu hẻm. Thân hình nó gầy nhom đen đúa. Bàn tay dơ dáy của nó chốc chốc lại đưa lên gải sồn sột hai khuỷu tay xương xẩu đầy mụn ghẻ ngứa.
Một con chó nhỏ từ đâu chaỵ đến ngoe nguẩy đuôi rồi ngồi xuống bên thằng bé. Liếc mắt nhìn con chó thấy nó bị ghẻ đầy người giống y như mình thằng nhỏ chợt mỉm cười. Có lẽ cậu nghĩ tại một nơi tận cùng của sự dơ bẩn thế này mà vẫn tìm được một con chó đồng cảnh ngộ nên cậu thấy vui. Thân hình con chó cũng gầy trơ xương như cậu bé. Bộ lông vàng xỉn trụi lủi đấy chốc ghẻ toát ra mùi hôi đến nghẹt thở. Con chó có vẻ đói, bụng nó lép xẹp.
Chú ruồi trâu bụng căng đầy đang ra sức hút lấy máu mủ trên vết ghẻ của thằng bé. Bỗng nó giật mình bởi con chó đang cựa cái thân mình đầy ghẻ của nó vào chân cậu bé, khiến cậu tỉnh ngủ. Trông con chó thật tội nghiệp ! Thằng nhỏ lại nở nụ cười đưa bàn tay ghẻ lở ra vỗ đầu chú chó với ánh nhìn đầy lòng thương cảm. Con chó đưa mắt nhìn thằng bé bằng đôi mắt đờ đẫn. Nó bỗng rên lên khe khẽ, tiếng kêu rên của một chú chó đang “ sướng”. Hai mắt nó lim dim nhô cái lưng cho thằng nhỏ mơn trớn vuốt ve.
- Mày từ đâu đến vậy ?Tao đang buồn lắm đây ! Mày có muốn làm bạn với tao không ? Mày tên gì nhỉ ? …Tao hiểu rồi , mày sống lang thang như tao phải không ? Hay tao đặt tên mày là Phốc nhé ? Tao tên Bi. Mẹ tao hay gọi thằng cu Bi của mẹ. Bi làm bạn với Phốc được không ? Mày sao vậy hả Phốc ? Mày đói phải không ?
Chú bé đứng dậy, con chó cũng nhổm dậy.
- Mày ở đây đi, tao đi tìm gì ăn rồi tao đưa mày đi tắm ghẻ !
Con Phốc như biết nghe, nó nằm xuống. Bi chạy đi. Phốc bỗng bị ngứa, nọ chạy ra bức tường cọ mình vào tường gãi cho đã. Bi quay lại nhìn nó mỉm cười, rồi nó lại đưa tay gãi gãi lên mấy cái mụn chốc lở trên khuỷu tay.
- Tao đi mua thuốc. Mày ở đây đợi tao nha Phốc !
Phốc đang đã ngứa, nó chẳng buồn quan tâm bất cứ chuyện gì. Nó đứng gãi một lúc lại ra nằm bẹp bên góc tường. Một lúc Bi quay về, trên tay một hộp thuốc tím chữa bệnh ghẻ ngứa dành cho thú nuôi và cả cho người, lại có một khúc xương to tướng nữa kìa. Phốc thấy khúc xương mắt nó sáng rỡ. Bi ném khúc xương xuống đất, con Phốc nhẩy hoẵng lên vui sướng. Nó chộp lấy khúc xương gặm lấy gặm để, rồi nhai nghiến ngấu. Có vẻ như lâu lắm rồi nó mới được ăn ngon như vậy. Bi đợi Phốc ăn xong rồi nói.
- Đi tắm nhe Phốc ! Hôm nay có mày tắm nữa chắc là vui lắm !
Bi đưa Phốc ra một giếng nước công cộng. Ở đó có mấy chị phụ nữ béo phệ đang ngồi giặt giũ . Trông thấy thằng bé và con chó ghẻ mấy chị vội xua tay như xua tà.
- Đồ chó ghẻ , đi chỗ khác !
Bị đuổi, Bi dẫn Phốc ra chỗ gần đó , để nó ngồi đó rối quay lại năn nỉ mấy bà béo xin nước. Chị béo nhất trong bọn chu mỏ quát:
- Bố thí cho mày đó thằng nhãi ! Ghẻ gì đâu gớm quá !
Chị béo quảng cho Bi cái thau bẩn móp méo. Bi mừng quá lấy đầy thau nước bưng lại chỗ Phốc đang ngồi chờ. Cậu dội nước tắm cho con Phốc khiến nó thích thú chứ không phản đối. Bi lấy tay kỳ cọ cho con chó bất chấp thân mình nó đầy vết lở. Mặt Phốc cứ nghệt ra để mặc cho Bi chà tay lên mấy cái mụn sưng tấy. Hết nước cậu bé lại hăng hái đi lấy rồi mải miết tắm rửa cho Phốc. Tắm cho Phốc xong đến lượt Bi tắm . Lúc sức thuốc ghẻ, Phốc trông thật can đảm, nó không hề kêu rên đau đớn. Bi thấy thích con chó, cậu vừa sức thuốc vừa cười đùa với nó.
Hôm sau, những vết lở loét ngứa ngáy trên mình Phốc và Bi đã se miệng. Phốc chạy nhẩy tung tăng chơi đùa. Bi đưa Phốc ra bãi cỏ công viên chơi đá bóng. Phốc quả là chú chó thông minh , nhanh nhẹn. Buổi tối, Bi đưa Phốc vào chợ kiếm gì đó lót dạ . Đêm xuống , Bi tìm môt sạp gỗ trong góc chợ nằm ngủ , còn Phốc nằm kế bên.
Sáng ra, Bi lại đưa Phốc ra công viên chơi. Thình lình, một bàn tay nắm áo Bi kéo lại
- Thằng nhóc con, sao mày chơi với con chó của tao ?
Bi không hiểu chuyện gì quay sang nhìn gã đàn ông. Ông ta cúi xuống trừng mắt nhìn Bi rồi gí ngón tay vào trán cậu bé
- Mau trả lại con chó cho tao rồi biến đi, nghe không mày !
Người đàn ông vội túm lấy con Phốc dễ dàng . Phốc sợ hãi co rúm người lại, nó lúm khúm một cách tội nghiệp đưa mắt nhìn Bi vẻ cầu cứu
- Chú mau thả con Phốc ra đi ? Bi nổi cáu
- Mày hay quá hả nhóc ? Tên nó là Millu chứ không phải tên Phốc xấu xí mày đặt cho nó đâu, thằng nhãi con ! Tao chính là chủ của nó đấy, biết chưa thằng nhóc ! Mày cút ngay cho khuất mắt tao !
- Chú định làm gì con Phốc ?
- Thịt nó chứ làm gì ! Trước kia nó ghẻ lở xấu xí tao quẳng nó ra bãi rác mấy lần chẳng ai them nhặt, nhưng giờ tao sẽ làm thịt nó bán cho mấy quán thịt cầy!
- Không !– Bi cầu xin người đàn ông – Cháu xin chú đừng giết con Phốc . Tội nghiệp nó. Nó là bạn tốt. Xin đừng ăn thịt nó !
- Được Nếu mày có 1 triệu đưa đây tao cho nó tự do !
- Một triệu ?…Cháu biết lấy đâu ra số tiền lớn ấy ? Cháu bán vé số một ngày kiềm được mấy chục ngàn thôi chú ạ
- Không có thì biến đi giùm tao ....
Gã đàn ông quát vào mặt Bi. Ông ta nhét con Phốc vào bao rồi đi thẳng một nước . Bi đứng nhìn theo buồn bã. Bi vội chạy theo người đàn ông.
- Chú cho cháu mấy ngày cháu nhất định kiếm đủ 1 triệu
- Được. Mau lên không tao cho nó vào nồi !
Bi quay về nhà. Cậu bé trông thấy bố đang đứng ở cửa nhìn cậu với ánh mắt của con hổ đang nhìn con chuột nhắt
- Thằng mất dạy ! Mày bỏ nhà đi đâu mấy ngày nay?
- Con đi tìm mẹ con …
- Mẹ mày ư ? Bà ta đi rồi còn tìm kiếm làm gì ? Ở đây có gia đình đàng hoàng sao mày không ở ? Ra ngoài sống liệu mày có sống nổi không ?
Bi đưa tay quệt nước mắt
- Ở đây con không có mẹ. Tại sao bố mẹ bỏ con ? Bố sống với người đàn bà kia , con không muốn sống với bố !
- Mày đúng là thằng mất dạy ! Được, nếu mày muốn đi hoang thì cuốn xéo đi. Tao cấm mày vác mặt về căn nhà này
- Con về lấy đồ
Bi về lấy một ba lô quần áo và đồ dùng của nó rồi chạy băng qua con phố nhỏ . Nó đi thẳng ra khu chợ trời với hy vọng kiếm được chút tiền, nhưng chẳng ai muốn mua mấy đồ cũ mèm của nó . Bi hứa kiếm đủ 1 triệu đồng để chuộc lại con Phốc nhưng bất thành. Cậu bé lại đi về hướng bờ sông. Gương mặt cậu bé áng lên nỗi buồn vô vọng.
Buổi tối, Bi tiếp tục đi tìm con Phốc. Mệt quá nó nằm lăn ra vỉa hè ngủ ngon lành. Đang thiu thiu ngủ, Bi bỗng mở mắt nhìn quanh con đường vắng , chỉ có chút ánh sáng mờ đục hắt ra từ ánh đèn đường xa xa. Bỗng cậu trông thấy một gã đàn ông xuất hiện từ trong bong tối nhập nhoạng. Bi chợt nhận ra gã đàn ông chính là kẻ đã bắt con Phốc sáng hôm qua ,anh ta đang ngó nghiêng, ngó dọc, tìm kiếm gì đó. Đột nhiên gã đàn ông đứng khựng lại. Thì ra gã vừa trông thấy một chú chó đang chạy lông nhông ngoài đường. Lập tức gã nhanh nhẹn lấy ra một sợi dây thừng thòng lọng, tay kia luồn ra sau lưng móc ra một chiếc bao tải, gã hành động nhanh như chớp quăng sợi thòng lọng vào cổ con chó nghiến rãng siết mạnh. Gã ra ray chuyên nghiệp đến nỗi con chó chẳng kịp la lên tiếng nào đã bị tóm gọn vào bao tải . Bi cứ đứng há hốc mồm nhìn gã đàn ông bắt đi con chó trong nháy mắt . Chỉ một thoáng gã đã mất hút vào bóng đêm.
Âm thầm bám theo gã đàn ông Bi thấy gã đi vào một con hẻm cụt . Ở đó có khu nhà gỗ lợp tôn tồi tàn ẩm thấp . Đó là một lò mổ chó chuyên nghiệp. Gã đàn ông vác con chó đi vào nhà, Bi lập tức nhẹ nhàng bám theo gã. Nhìn qua khe cửa Bi kinh hoàng nhìn thấy trong góc nhà một chiếc cũi sắt khổng lồ, trong đó nhốt một bầy chó đủ loại. Lũ chó có vẻ đói, chúng rên lên ư ử với những ánh mắt đầy vẻ sợ hãi
Bi thoáng mừng khi phát hiện con Phốc có mặt trong đám chó bị nhốt, Phốc đang ngồi buồn hiu ,nó ngơ ngác nhìn ra ngoài trông thật tội nghiệp. Bi muốn rớt nước mặt trước cảnh Phốc bị nhốt, bị bỏ đói, nhưng nó không biết làm cách nào để cứu Phồc ra khỏ cái cũi sắt khổng lồ đang ghét kia. Nó thấy gã đàn ông điện thoại cho ai đó : “Tới làm sớm nghe tụi bây, 4 giờ sáng người ta đến lấy hàng đó !”. Bi không biết giờ là mấy giờ , nhưng nghe gã kia nói nó đoán số phận con Phốc sẽ được định đoạt chỉ vài giờ nữa.
Đêm xuống, Bi núp phía sau cánh cửa phía sau nhà vệ sinh bốc mùi hôi nồng nặc. Nó liều lĩnh, cố chịu đựng, từ từ tiến sát hơn, rồi nó nhanh chóng đột nhập vào gian nhà sau, nơi đặt chiếc cũi sắt chỉ cách nó chừng vài mét. Nó nghĩ quyết phải cứu con Phốc cho kỳ được dẫu nó phải chết.
Một lát, có tiếng xe máy dừng lại, có tiềng người nói ồn ào. Bi thấy hai người đàn ông bước vào nhà , cùng với gã kia, họ ngồi xuống một chiếc bàn cạnh cửa sổ nói chuyện rôm rả .
Tân dụng cơ hội, Bi nhẹ chân tới gần chiếc cũi, nhưng thật không may , chân nó vô tình đá phải chiếc ghế khiến gây ra tiếng động . Ba gã đàn ông đang chuyện trò bỗng giật mình đứng phắt dậy . “ Cái gì vậy ? “
Bi thấy nguy cấp, nó thấy cửa lồng cũi chỉ gài chốt chứ không khóa nên nhanh tay mở chốt cửa lồng giải cứu đàn chó, nhưng chưa kịp hành động Bi đã bị ba tên kia phát giác : “ Một thằng nhóc ! Đập chết mẹ nó cho tao ! “ Ngay tức thì, hai thằng xông vào đấm đá Bi túi bụi, khiến cậu bé chỉ biết nằm im chịu trận. Một thằng la lên
- Để tao tính sổ thằng ôn con này !
Gã kia liền ra túm lấy cổ thằng bé định tống cho nó thêm vài cú đấm nữa , nhưng bộ mặt gã bỗng thộn ra
- À …thì ra mày chính là thằng nhãi đã ăn cắp bộ chén lễ của Nhà thờ đây mà ! Thằng to gan thật ! Hôm đó tao bắt quả tang mày, nhưng tao đuổi theo mày không kịp ! Dám mò vào tận gian Cung Thánh đánh cắp bộ Chén lễ của cha , hôm nay lại dám mò vào đây ăn cắp chó! Mày chết chắc rồi con ạ !
Tên khác đứng khoanh tay đốc thêm
- Đưa nó vào cho cha xử tội nó ! Tội gì chứ tội phạm Thánh thì mày tới số rồi con ạ !
Bi bị đánh một trận nhừ tử, khiến người nó đau đớn chẳng kêu lên được tiếng nào . Ngay tức thì Bi bị gã đàn ông túm cổ đưa nó vào Nhà thờ giao cho cha xứ.
Cha sở kinh ngạc nhìn gã đàn ông
- Chuyện gì thế ông Bảy ?
- Thưa cha – ông Bảy vừa nói vửa ấn đầu thằng bé xuống bắt nó quỳ trước mặt cha sở – đây chính là thằng đã ăn cắp bộ chén lễ của cha cách nay hai tháng, con vừa túm được nó tại nhà con !
- Nó ăn cắp gì của ông Bảy ?
- Dạ, nó ăn cắp chó !
Cha sở nhìn thằng bé rổi ông ngước nhìn ông Bảy
- Vất vả cho ông quá ! Cám ơn ông Bảy nhiều
- Dạ , không có gì ! Thưa cha, thằng nhóc này là thằng ăn cắp chuyên nghiệp, ở đây ai cũng biết nó . Nó cả gan dám lấy cắp bộ chén Thánh của Nhà thờ , xin cha hãy thẳng tay trừng trị nó , nếu cha không trị nó cha hãy giao nó cho con , con đưa nó ra công an cho nó đi tù mọt gông !
- Được , ông Bảy cứ yên tâm về đi
- Dạ , xin phép cha con về
Nói xong , ông Bảy nhanh chóng ra về . Bi đang quỳ cúi đầu trước mặt cha run lẩy bẩy . Nó nhác thấy ông Bảy vừa đi ra liền vội van lạy cha sở
- Con lạy ông, xin ông hãy cứu lấy con chó Phốc, nó đâu có tội gì mà ông ta giết nó !
- Con nói gì ? – Cha sở ngạc nhiên – con Phốc nào ? Nhưng ai muốn giết con chó ?
- Dạ …là ông ta – Bi nhăn nhó chỉ tay ra cửa – cái ông vừa ra khỏi đây .là…người đã bắt con Phốc của con, đêm nay ông ta sẽ giết con chó, xin ông hãy cứu nó giúp con !
- Con nói là …- cha sở cố gắng hỏi lại Bi – ông Bảy…chính là người muốn giết con chó của con sao ?
- Dạ đúng ! Hiện giờ có rất nhiều chó trong nhà ông ta, đêm nay tất cả lũ chó sẽ bị giết, bị bán cho mấy cửa hàng thịt chó !
- Chuyện này …ở đây ai cũng biết ông Bảy chuyên giết thịt chó
- Dạ , con nói thật !
Cha sở khựng lại suy nghĩ . Một lát cha bảo Bi
- Thôi được , ta hứa sẽ giúp con cứu con chó. Nhưng con phải mau chóng trả lời cho ta biết : con lấy bộ chén Thánh để làm gì ? Hiện con để ở đâu ? Mau nói thật và trả lại bộ chén cho ta
Nghe cha nói Bi rất mừng , nhưng nó lại run lên lập cập
- Dạ …- Nó ấp úng nhìn ngó ngang ngó dọc xung quanh căn phòng của cha . Ánh mắt cậu bé bất ngờ sáng rỡ khi nó trông thấy một bức tranh vẽ tượng Chúa Chịu Nạn đang treo trên tường
- Dạ …đúng rồi ông ơi ! Ông này …cái ông khốn khổ đó… con từng thấy ông ấy …
- Thôi đủ rồi ! Ta không có thì giờ đùa với con đâu , mau nói cho ta biết con để bộ chén ở đâu ?
- Dạ con nói thiệt, nhờ ông khốn khổ kia dạy dỗ, con mới bò được thói ăn cắp đó ông ạ !
Cha sở bắt đầu ngạc nhiên , cứ nhìn xóay vào cậu bé , nhìn vào mắt nó ông biết nó không hề nói dối
- Dạ …để con kề ông nghe …Hôm con lẻn vào Nhà thờ ăn cắp mấy cái chén con mang đi giấu, nhưng vì lúc đó trời tối con không biết giấu ở đâu, con định sáng ra sẽ mang đi bán. Ngay đêm đó, con ôm mấy cái chén đó ngủ ở sạp hàng trong chợ vì sợ mấy đứa giang hồ thấy chúng lấy mất ! Lúc con đang ngủ say …Con thấy một người đàn ông gầy ốm tong teo, tóc dài, mặt đen hốc hác, có gắn trên đầu cái gì đó có gai , có cả máu trên mặt ông, con trông ông y hệt như mấy ông ăn xin ngoài chợ vừa bị ai đó đánh đập , nhưng người ông sáng lắm ! Trông ông ấy thật hiền từ .Ông bảo con : “ Đừng sợ , ta không hại con đâu”. Con hỏi ông ấy đi đâu ? Ông ấy nói một câu làm con sợ hết cả hồn: “ Ta là chủ mấy cái chén con đang ôm trong người …” Ông ấy nói xong rồi biến mất, Còn con giật mình tỉnh giấc …Con biết đó chỉ là giấc mơ , nhưng con rất sợ . Qua ngày hôm sau con vẫn thấy sợ nên con chẳng dám đem đi bán nữa, con cứ ôm trong người. Đêm sau, ông ấy lại đến . Ông ấy nói : “Con đừng làm điều xấu nữa , hãy theo ông , ông sẽ ban hạnh phúc cho con”. Từ hôm đó, đêm nào ông ấy cũng đến … khuyên con đừng đi ăn cắp nữa , con thấy vui lắm ông ạ ! Có người cho con ít tiền , con đi bán vé số , con bán rất đắt hàng ông ạ , ngày nào con cũng bán hết …
Cha sở nghe Bi nói chợt quay sang nhìn bức ảnh . Đó là bức vẽ chân dung Chúa Chịu Nạn mà cha từng mua ở nước ngoài cách nay ít lâu . Trong hình họa sĩ vẽ Chúa màu đen , người gấy ốm, tóc dài , trên đầu đội mạo gai đúng như lời cậu bé tả . Cha bỗng đứng dậy bước ra ngoài , một lát ông đem vào bức tượng Chúa Chịu Nạn nạn được tạc đẹp hơn, da trắng và người mập hơn so với Chúa trong hình vẽ . Cha hỏi Bi:
- Có phải con mơ thấy người giống vậy ?
- Không phải đâu – cậu bé lắc đầu - cái ông con thấy đen thui hà , không đẹp như vậy đâu. Con chỉ thấy người ông sáng như được thắp đèn quanh người , ổng hay cười nữa
Cậy bé chia sẻ câu chuyện xem ra cậu rất hứng thú.
Cha sở cứ sững sờ nhìn cậu bé . Cha không thể tin một thằng bé chuyên ăn cắp văt lại có thể mơ gặp Chúa ! Nhưng dẫu sao cũng chỉ là giấc mơ của cậu bé, cha sở cảm nhận thằng bé có gì đó thật khác thường:
- Bây giờ , con mau đi lấy bộ chén trả lại cho cha được chưa ?
- Dạ được , con đi ngay, nhưng ông hứa giúp con cứu con Phốc nha ông ?
- Được , ta hứa
Vị linh mục tin tưởng để cậu bé đi lấy bộ chén. Quả nhiên , một lúc sau Bi quay lại trả bộ chén cho cha . Cha kiềm tra lại thấy bộ chén đúng là bộ đã bị mắt cắp cách nay 2 tháng. Cha hỏi nó
- Hai tháng nay con đã để bộ chén ở đâu ?
- Dạ, trên ngọn cây ổi nhà ông Chín ạ
- Tại sao lại để trên cây ổi ?
- Dạ …vì từ lúc con mơ thấy ông đen đen ấy, con sợ lắm, con không dám để ai đó đụng đến bộ chén, nên con đưa lên ngọn cây ổi nhà ông Chín cất cho kín ạ !
Cha sở vỗ đầu thằng bé
- Con làm vậy đúng . Đợi cha một lát , cha đưa con đến nhà ông Bảy lấy con chó cho con
- Dạ , ông mau đi ông , con sợ ông ta giết con Phốc mất ! – Cậu bé sốt ruột . Cha nhìn đồng hồ đã gần 12 giờ khuya.
Khi hai cha con đến nhà ông Bảy thì cũng là lúc ông đang chuẩn bị nồi nước sôi thật to để giết thịt lũ chó, chúng đang trong tình trạng rất đáng thương , một vài con đang chảy nước mắt, ánh nhìn đờ đẫn, chúng hầu như chẳng còn kêu la được nữa, bởi dường như chúng biết mình sắp bị đem ra giết. Cạnh đó là hai tên khác, mặt mũi lạnh như tiền đang ngòi tay cầm sao hươ lên hươ xuống chuẩn bị giết thịt lủ chó.
Ông Bảy đang mài dao cho thất bén, thì vừa hay đúng lúc cha sở từ ngoài bước vào . Trông thấy cha , ông Bảy hơi ngỡ ngàng. Ông vội vàng dừng tay chạy vội ra đón tiếp cha. Ông có vẻ lúng túng bởi cảnh tượng đang diễn ra trong nhà ông , điều mà ông không hề muốn để cha thấy, ông khúm na khúm núm
- Dạ …thưa cha …Có chuyện gì cha đến tìm con vào giờ này ?
Cha sở không trả lời ông, lại hỏi:
- Ông …đã giết thịt lũ chó chưa vậy ?
- Dạ chưa , thưa cha ! Có chuyện gì không cha ?
- Ông đừng giết chúng nữa , hãy bán chúng cho tôi , có con nào ông bán hết cho tôi
- Dạ thưa …nếu cha cần …con …con xin biếu cha vài con …Chắc là nhà xứ muốn mua chó để đãi tiệc ?
- Không , tôi chỉ muốn khuyên ông , đừng làm công việc này nữa, nó nhẫn tâm lắm ! Còn lũ chó , hãy bán lại cho tôi, tôi hứa không để ông thiệt thòi đâu !
Ông Bảy không biết nói gì , chỉ biết đứng há hốc mồm nhìn cha.
Ngay khi ấy một phụ nữ ăn mặc sang trọng bỗng bước vào đứng nhìn quanh nhà ông Bảy ngơ ngác . Rồi bà ta đến bên ông Bảy nói:
- Tôi đi tìm con chó của tôi, tôi không biết nó có bị đưa vào đây không ? Xin làm ơn cho tôi chuộc lại con chó !
Ông Bảy hất hàm chỉ ra chiếc cũi sắt
- Đó , chị ra coi xem con nào của chị
Người đàn bà đến bên chiếc cũi. Một lát chi ta kêu lên :
- Đây rồi, nó chính là con chó cưng của tôi !
Chị ta chỉ cho ông Bảy con chó đang có vẻ vui mừng khi trông thấy chủ của nó . Ngay lúc đó có tiếng kêu la của Bi
- Mẹ ơi ! Đúng là mẹ đây mà ! Sao mẹ lại có mặt ở đây ?
Người đàn bà sững sờ quay sang , nhận ra Bi bà hét lên , rồi lao đến ôm châm lấy cậu bé
- Trời ơi ! Bi của mẹ ! Con ở đâu ra vậy ? Không phải con đang sống với bố sao ?
- Không …- Bi thổn thức – Bố sống với người khác, con không muốn ở với bố, con ra ngoài sống bụi đời mấy tháng nay rồi !
- Trời ơi ! Bi đang thương của mẹ, tội nghiệp con tôi !
Bà nói rồi ôm chặt lấy Bi vào lòng khóc nức nở, Bi cũng òa lên khóc.
Sự hội ngộ đầy bất ngờ của hai mẹ con Bi đã khiến Cha sở không khỏi xúc động , trong khi ông Bảy vẫn đang đứng ngơ ngác , ông chưa hiểu chuyện gì. Còn cha thì đang cảm thấy vui cho cậu bé khi nó bất ngờ tìm được mẹ nó tại đây. Bỗng người mẹ lên tiếng.
- Thôi, giờ con về ở với mẹ, mẹ sẽ lo cho con đày đủ. Con ở với mẹ nhe ? Con sẽ được sống sung sướng.
- Nhưng …- ánh mắt cậu bé chợt long lanh – Mẹ đang sống với người đàn ông đó, con không về với mẹ đâu ! Con muốn …
- Con muốn gì ? Bà mẹ trố mắt kinh ngạc
Cậu bé bất chợt quay sang nhìn cha sở . Cha cũng đang nhìn cậu . Bất chợt cậu nói
- Con muốn đến với ông đen đen …cái ông con đã gặp trong giấc mơ hôm nọ, và cả trong Nhà thờ nữa. Con thích ông ấy lắm mẹ à. Ông ấy nói muốn con đi với ông ấy.
Bi cứ thế nói như thể cậu đang kể một câu chuyện hết sức bình thường, khiến người mẹ ngớ người chẳng hiểu Bi nói gì, trong khi cha sợ thật sự khó hiểu về cậu bé.
- Con nói gì vậy Bi ? Ông đen đen là ông nào ?
Cha sở bỗng lên tiếng.
- Đó là Chúa Giêsu. Tôi là cha chánh xứ vùng này. Chính tôi cũng không thể tin những lời cậu bé vừa nói. Nhưng dường như cậu ấy có điều gì đó thật khác thường, và cũng thật bí ẩn ! Câu chuyện của cậu chắc là …không một ai trong chúng ta có thể hiểu được !
- Chỉ là lời con trẻ thôi cha ạ, chúng nói mà có biết gì đâu ! Con muốn đưa cháu về nhà , xin cha thuyết phục cháu giùm con.
Cha xứ chưa kịp nói thì Bi đã nắm tay cha
- Con muốn giúp việc trong nhà xứ , con không muốn về nhà mẹ con đâu ông cha ơi !
- Không được ! – Cha xứ xoa đầu Bi - con phải về với mẹ của con, vì đó là gia đình con.
Nghe cha nói Bi như muốn khóc.
- Không ! Con chỉ muốn sống với bố mẹ con thôi, bố mẹ đã có người khác, con không muốn sống với người lạ !
Người mẹ lại ôm chầm lấy đứa con
- Tất cả là lỗi của bố mẹ ! Mẹ xin lỗi con !
Rồi bà quay sang nói với cha
- Thưa cha, con là người mẹ vô tâm, chẳng ra gì ! Có lẽ cháu không cần đến con nữa rồi. Con biết dẫu thằng bé có về sống cùng con nó cũng không thể có hạnh phúc. Xin cha đồng ý nhận cháu, vì con tin nếu cháu được sống gần cha nó sẽ được cha dạy dỗ nên người, còn hơn là cháu cứ phải sống lang thang không nhà. Con biết nhà xứ còn nhiều khó khăn nên con muốn chia sẻ cùng cha để cha có điều kiện nuôi dạy cháu, được như vậy con mới có thể an tâm, thưa cha ? Xin cha nhận lời giúp con
- Thôi được ! Nếu được bà cho phép, tôi đống ý nhận cháu ! Nhưng tôi chỉ muốn khuyên ông bà, hãy làm tất cả để đưa cậu bé về gia đình , bởi cháu rất cần có bố mẹ bên cạnh, nếu ông bà quay về lại sống cùng nhau tôi tin cháu sẽ quay về.
- Dạ ..con hiểu, thưa cha
Người phụ nữ có vẻ ngượng nghịu khi nghe linh mục nói , bà bỗng lấy ra khăn mùi xoa rồi cúi đàu khóc sụt sùi . Bà bỗng thấy cậu bé bế ra một con chó .Cậu nói với cha
- Cha cho con mang theo con Phốc nữa nhe cha ?
- Ừ - cha sở cười gật đầu
Ai cũng nghĩ rằng cậu bé chỉ đang bất mãn vì bố mẹ có cuộc sống riêng tư của họ, nên cậu không muốn quay về nhà nữa. Nhưng dẫu cho có chuyện gì xảy ra, ba mẹ cậu có quay về đoàn tụ cùng nhau hay không, bây giờ cậu cũng chẳng quan tâm nữa .
Sau vài tháng sống trong nhà xứ cha sở đã đi hết ngạc nhiên này dến ngạc nhiên khác khi cậu ngày càng trở nên ngoan hơn, rất mực chăm chỉ lo việc cho cha, cho nhà xứ. Có những ngày cha thấy cậu bé quỳ gối cầu nguyện hàng giờ trước bức tranh Chúa Chịu Nạn mà cậu luôn nói rất thích bức tranh, cậu chỉ ao ưốc hàng ngày, gíá như được nói chuyện với với cái ông đen đen ấy cậu sẽ vui biết chứng nào .
Một ngày nọ cha sở hỏi Bi : “Tất cả mọi đứa trẻ đều thích vui chơi chạy nhẩy, thích có máy tính , Ipad , điện thoại chơi game …còn con ở đây chẳng được cha cho những thứ ấy, con không thấy buồn chán sao ? “Bi thật thà chia sẻ: “Thưa cha , con rất thích những thứ cha vừa nói . Nhưng từ khi con gặp ông đen đen ấy con thấy mình không còn bị ghét bỏ nữa Con chỉ là thằng ăn cắp, ai cũng ghét con hết, nhưng ông ấy thì không ghét con…” . Cha hỏi : “Con chỉ gặp Chúa Giêsu trong giấc mơ, sao con biết được Chúa yêu thương con ? Bi cười : “ Vì con thấy ông khổ quá cha ơi ! Cha thử nhìn lên cây Thánh Giá trong Nhà thờ đi, có ai khổ hơn ông ấy không cha ? Con chưa từng thấy ai khổ như ông ấy. Con cũng khổ nên con thích ông ấy !”