Nhà thơ Võ Long Tê

Unknown
- Tên thật: Võ Long Tê
- Bút danh: Võ Phương Tùng
- Sinh ngày 28-6-1927 tại Phú Vang (Thừa Thiên). Qua đời ngày: 21-08-2017 – Nghiên cứu văn chương và lịch sử .



- Về các tác phẩm, Võ Long Tê đã viết nhiều sách biên khảo. Hai tác phẩm quan trọng viết bằng tiếng Việt: Lịch Sử Văn Học Công Giáo VN (1965), Dẫn Nhập Nghiên Cứu Tiếng Việt Và Chữ Quốc Ngữ (xuất bản tại Pháp 1997). Ngoài ra còn nhiều tác phẩm nghiên cứu khác viết bằng tiếng Pháp về Hàn Mạc Tử, về bài vãn kể truyện Thánh I-nê (Agnès), về nhà văn Công Giáo Pháp Paul Claudel, về núi Vọng Phu, về Hoàng Sa Trường Sa…Tác giả còn cho biết ông đã hoàn thành một công trình nghiên cứu về Hàn Mặc Tử dài trên ngàn trang, đang chờ phương tiện để xuất bản.

-Về thơ, sáng tác của Võ Long Tê cũng rất phong phú: Ánh Sáng Trong Đêm (1966), Tiệc Cưới (1966), Khối Tình (1968), Symphonie orientale (1971), Version à l’Unité (1973), L’Univers sans barreaux (1992-1997).

TUYỂN THƠ

ÁNH SÁNG TRONG ĐÊM

MỞ HỘI TAO ĐÀN


Đi trên linh đạo
Nắng đẹp, trời trong, gió dịu hiền.
Hành trình thần bí hẹn bình yên.
Đi theo tiếng gọi tình muôn thưở,
Nẻo đạo hồn say mộng diệu huyền.

Lìa hẳn thế tình! Lìa bóng tối!
Đường về rực rỡ ánh siêu nhiên.
Giã từ trần luỵ! Dâng kinh nguyện,
Mến Chúa chung tình nghĩa kết liên.
Thiên triệu linh ân hòa điệu sống,
Hướng đời vinh hiển, Chúa dìu lên.
Chớ vui đời tạm! Lên đường nhé!
Sánh bước về trong cõi ước nguyền.

I
ĐÊM ÂM U


Quá khứ hãi hùng đen bóng tối,
Tương lai thăm thẳm lạnh sương mờ.
Vọng ánh trời xa
Tìm đẹp, tìm em ở chốn nào?
Nước trôi, gió thoảng, nói gì đâu!
Chiều mong, chiều đợi, em hờ hững,
Vọng ánh trời xa nét nhiệm mầu.
Quên lãng
Lá vàng tàn rụng,
Sầu đọng chiều tà.
Lá rơi vàng võ,
Tàn giấc mơ hoa.

Chiều buồn buông xuống,
Cảnh vật im hơi.
Ngày đi sầu lắng,
Cay đắng ly đời.

Ngày vui qua mất,
Nhớ chuyện đau lòng,
Nghĩ đời ảo mộng,
Lo đời hư không.

Lá rơi tan tác,
Hiu hắt hoàng hôn,
Buồn lan muôn nẻo,
Buồn ngập trong hồn.

Lá vàng tàn rụng,
Sầu đọng chiều tà.
Lá rơi quên lãng,
Mộng vàng phôi pha.
Thời gian
Kỷ niệm năm xưa đã lạt phai,
Thời gian dồn dập nỗi bi ai.
Tương lai mù mịt đời dâu bể,
Khổ hận, sầu tư nặng kiếp người.
Bóng chập chờn
Gió lộng, mây trôi đến cõi nào?
Chập chờn mặt nước bóng mây xao.
Phai tàn theo nhịp đời di chuyển,
Bờ bến thời gian biết ở đâu.
Giọt sương mai
Hồng tươi cười nụ đón trời mai,
Một giọt sương trong chiếu sáng ngời.
Nồng đượm không gian hương ngát tỏa,
Gió lên! Tan vỡ giọt sương mai.

Thơ tặng người xa vắng
Chàng đi cứu nước, thiếp mong chàng.
Nỗi nhớ niềm mong nghĩa đá vàng.
Biết đẹp cùng ai khi lẻ bóng?
Hững hờ xuân sắc, phấn hương tàn.

Mộng Đào Nguyên
Hồ trong, chiều vắng, sóng bình yên.
Trời, nước, muôn sao, một lá thuyền.
Gió thoảng phiêu phiêu chèo nhẹ mái,
Tình mơ êm ái mộng Đào nguyên.

(còn tiếp)

trích trong tuyển tập thơ CÓ MỘT VƯỜN THƠ ĐẠO, tập II, tr 186-190