Lối nào cho ta

Văn thơ Công giáo
(Mã số 18-043)

Choảng!
Tiếng động lớn làm cho hai sinh linh bé nhỏ chưa thành hình trong bào thai thức giấc.
- Gì vậy anh?- Giọng đứa bé thứ nhất lên tiếng.
- Yên nào em, để nghe đã!- Đứa bé thứ hai trả lời.
Phong ngồi phịch xuống chiếc ghế bành, không buồn để ý tới chiếc ly mình vừa làm vỡ, giọng anh run run vì xúc động: “Em nói lại lần nữa anh nghe”.
Sương cúi đầu lí nhí: “Em có thai”. 
Ba chữ em có thai cứ đè nặng lên những sợi dây thần kinh vốn đã bị căng thẳng vì công việc, nay lại càng căng ra nữa, anh lẩm bẩm: “Có thai, có thai”…
- Anh ơi, làm thế nào bây giờ?- Cô ngập ngừng hỏi.
Anh ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đầy mệt mỏi:
- Mấy tháng rồi?  
- Đã 3 tháng em không có kinh nguyệt rồi, em chỉ mới mua que thử thai về thử thôi.- Cô nhỏ nhẹ đáp.
- Phá thai đi!- Tiếng anh vang giữa đêm vắng như một tiếng sét lớn đánh vào trái tim cô.
 Sương vội ngồi thụp xuống, ôm chân anh bật khóc nức nở: 
- Anh ơi, con của chúng mình mà, máu thịt của anh và em mà, em biết là không nên nhưng con đã đến với chúng ta rồi làm sao vứt bỏ được anh ơi!
Anh nâng mặt cô lên, tay anh lành lạnh khi chạm phải những giọt nước mắt của cô: 
- Em cũng biết là không nên có mà, chúng ta đã có ba đứa rồi, nếu giờ sinh thêm nữa thì anh sẽ có nguy cơ bị kỷ luật, em biết điều đó mà, phải không? Chúng ta sẽ lấy gì sống, nuôi ba đứa còn thiếu lên hụt xuống, nói gì sinh thêm. Với lại, anh sắp lên chức trưởng phòng rồi, không thể để mọi người biết được, em hiểu không?
Cô hiểu lắm chứ, nhớ lần sinh con thứ ba, anh đã bị khiển trách, phê bình trong các cuộc họp, không nâng lương cả mấy năm trời, khó khăn lắm mới êm chuyện xuống, giờ mà sinh thêm thì…. Bao nhiêu lo lắng và bối rối bám lấy tâm hồn cô. Chợt mắt cô chạm phải cây Thánh giá trên bàn thờ, lòng cô run lên từng đợt. Cô lắp bắp: 
- Em biết, nhưng chúng ta sẽ bị tội trọng, lỗi điều răn thứ 5 là giết người đó, giết chính con của chúng ta đó!
Phong gằn từng tiếng một như để dẫm đạp lên cảm giác tội lỗi đang dâng trào: 
- Chúa sẽ hiểu cho tình thế bất đắc dĩ của chúng ta, Ngài là đấng nhân từ nên sẽ tha thứ hết. Chẳng ai biết cả, chỉ có anh với em thôi.
Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào: 
- Chẳng ai biết cả, chỉ có chúng ta và Chúa thôi, mà Chúa thì luôn im lặng phải không?
Một khoảng tối bao phủ lấy hai con người đang đứng trước ranh giới chọn lựa.
Đứa trẻ thứ nhất thì thầm: 
- Bố mẹ không thích chúng mình hả anh?
- Không phải, bố mẹ thích chúng ta, nhưng người ta thì không thích anh em mình.- Đứa trẻ thứ hai lên tiếng.
- Người ta là ai?- Đứa em tiếp tục chất vấn.
- Người ta là người mà ta không biết.- Đứa được hỏi trả lời.
Hai anh em nó là hai đứa bé song sinh vẫn còn đang nằm trong lòng mẹ, mặc dù chưa thành hình nhưng tạo hóa đã ban cho chúng một linh hồn biết cảm nhận thế giới xung quanh qua những âm thanh đời sống. Chúng đang là đề tài bàn luận của đôi vợ chồng Phong và Sương. Phong đang làm việc tại một công ty nhà nước, còn Sương là bà nội trợ đảm đang, với ba đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn. 
Ánh nắng bình minh chiếu rọi cũng không xua đi hết không khí bức bối, tàn dư của buổi nói chuyện tối qua, chỉ có tiếng nói líu lo của ba đứa trẻ đang vội vã chuẩn bị đến trường là còn mang sức sống. Sau khi đưa các con đến trường, một công việc hằng ngày của Sương, cô quay về nhà thì đã thấy Phong ngồi ở bàn ăn. Anh tránh nhìn vào đôi mắt sưng húp vì khóc thâu đêm của cô, anh ăn thật nhanh như để thức ăn sẽ khỏa lấp đi sợ hãi mà anh đang cố giấu trong lòng. Gác đũa xuống, anh trầm giọng hướng về cô, người từ nãy đến giờ vẫn ngồi im không động đũa: “Em đi một mình nhé, hôm nay anh có buổi họp quan trọng nên không xin nghỉ đưa em đi được”. Anh thấy mình thật là một thằng hèn nhát, bao nhiêu trách nhiệm anh đều đổ lên đôi vai nhỏ bé của cô. “Anh xin lỗi em”, Phong  nhủ thầm trong lòng.
Cô chỉ buông một tiếng “Được”, rồi cúi đầu ăn một cách chậm chạp. Cô không trách anh, cô chỉ buồn và thương xót, trái tim người mẹ thắt từng cơn đau khi nghĩ tới số phận của khúc ruột đang cưu mang trong dạ, ngẩng mặt lên tìm nguồn động viên từ anh nhưng anh đã đi từ bao giờ.
Rù rì… rù rì…
- Tiếng gì vậy anh?- Đứa em thắc mắc.
- Yên nào em, để nghe đã.- Đứa anh trả lời.
- Chị mang thai đôi và hai bé đã được 10 tuần.- Vị bác sĩ già thông báo, sau khi đã tắt chiếc máy siêu âm. 
  Bà tiếp: 
- Nếu cô muốn phá thì đây là thời điểm thích hợp, còn để lâu thì khi phá sẽ rất nguy hiểm.
Hai tay cô bấu chặt vào mép thành giường bệnh nhân, môi mấp máy nhưng chẳng cất thành lời, cô chỉ nhẹ gật đầu ra hiệu.
Theo lời chỉ dẫn của bác sĩ, cô thất thểu bước sang phòng phá thai, ngồi trên băng ghế chờ đến lượt của mình mà cô cứ ngẩn ngơ, tay cô xoa nhẹ lên bụng thì thào: “Mẹ biết phải làm gì hai con ơi, đây là thời điểm thích hợp để giết hai con đó, các con có nghe không?”. Mười ngón tay Sương dãn ra bấu nhè nhẹ vào bụng mình như để chạm vào da thịt của hai con, mắt Sương nhắm chặt, bao nhiêu suy nghĩ tình cảm cô đều dồn về hai bàn tay, có chăng cô muốn chúng cảm nhận được tình yêu của người mẹ dù chỉ là trong khoảnh khắc thôi. Từng giọt lệ luân phiên nhau nhỏ giọt thấm ướt tử cung, nước mắt hạnh phúc khi được cảm nhận sự sống trong lòng, nước mắt đau khổ khi phải sắp lìa xa máu mủ, tất cả hòa quyện, len lỏi vào chốn tận cùng tâm hồn cô. Trong phút chốc, cô dường như quên hết cuộc sống bộn bề lo toan, kỷ luật, mất việc để bỏ chạy ra khỏi nơi khốn nạn này nhưng hình ảnh Phong cặm cụi thức đêm làm việc, mệt mỏi vì phải tranh đấu cùng đồng nghiệp để bảo vệ nồi cơm gia đình lại ngăn cản bước chân Sương. Cô hét lên trong lòng: “Con ơi,  con ơi”, hai tiếng gọi dành cho hai đứa con bé bỏng, ai sẽ nghe được tiếng lòng cô?
  Đứa trẻ thứ nhất: 
- Họ sắp làm gì mẹ vậy anh?
- Họ sắp lấy hai anh em mình ra khỏi lòng mẹ.- Đứa anh giải thích.
- A, mình sắp được thấy mẹ!
- Đã có mắt đâu mà thấy, mình sẽ chết, không được thấy mẹ, nghe mẹ nói đâu em.
Hai sinh linh bé nhỏ chưa thành hình cố xích lại gần nhau như để truyền thêm hơi ấm, đối mặt với điều đang chờ đợi chúng.
* * *
 Đã hơn một tháng kể từ buổi sáng anh bảo cô đi bỏ thai, anh không dám hỏi bất cứ điều gì có liên quan đến chuyện đó, anh sợ chạm vào vết thương của cô và cả của anh nữa. Kể từ ngày đó, cô không còn hoạt bát như trước nữa. Lắm lúc, anh thấy cô đăm chiêu như đang tính toán một cái gì. Anh đã cố gắng phụ giúp việc nhà, con cái, đưa cô đi chơi nhưng cô vẫn trầm lặng. Hôm nay, anh vừa mới được bổ nhiệm làm trưởng phòng, tin này chắc cô vui đây, phóng xe về nhà mà lòng anh dấy lên niềm hy vọng không khí vui vẻ của gia đình sẽ trở lại.
 - A, bố về, bố về!- Ba đứa trẻ chạy lon ton vẫy mừng chào đón anh. Anh ôm từng đứa hôn chúng rồi bảo: 
- Hôm nay bố được thăng chức trưởng phòng, cả nhà mình sẽ đi ăn nhà hàng, các con chịu không?
  - Hoan hô bố!- Bọn trẻ hét lớn.
  Anh cười mãn nguyện, rồi quay sang hỏi bà Phương:
- Mẹ tới chơi ạ, vợ con đâu mẹ?
 Mẹ anh từ tốn nói: 
- Vợ con gọi cho mẹ, nói đi có chút việc, nhờ mẹ qua trông các cháu hộ, tối nó về.
- Để con điện cho cô ấy thử xem. 
Anh vừa đi lên phòng vừa bấm số gọi cô nhưng thuê bao không liên lạc được. Nhìn quanh căn phòng ngủ của hai vợ chồng, anh có một cảm giác mất mát, mà anh không sao lí giải được. Để cặp tài liệu lên bàn làm việc, khi định quay đi thì anh thoáng thấy một phong thư nằm gọn ghẽ trên mặt bàn. Nhìn nét chữ “gửi chồng của em” ngoài phong thư mà hồn anh hốt hoảng, tay run run mở phong bì:
Anh yêu quý của em!
Lâu rồi mình không viết thư cho nhau anh nhỉ? Em nhớ ngày xưa mình cứ loay hoay mãi mới viết được cho anh một bức thư. Có lẽ mọi người cho chúng mình là sến, nhưng em thích thế, thích được cẩn mẫn, nắn nót viết lời yêu thương cho anh, thích được ngắm những con chữ mà người em yêu viết. Chúng mình đã có 12 năm bên nhau, biết bao nhiêu chuyện đã xảy đến nhưng chúng mình đã cầm tay để vượt qua tất cả. Từ khi yêu anh, chưa bao giờ em nói dối với anh, vì em muốn dùng sự chân thành để sống giữa đời này. Nhưng, em đã phạm sai lầm đó khi đã không thành thật với anh về một chuyện. Em đã không hề bỏ đi con của mình. Ngày đó, khi ngồi ngoài băng ghế chờ tới lượt, khi em chạm tay lên bụng mình, em đã cảm nhận được chúng đang chuyển động, em quên nói điều này nhỉ là em mang thai đôi đó anh. Em không nỡ anh à! Mỗi con người đều có quyền tự do lựa chọn, anh đã chọn theo suy nghĩ của mình, thì giờ đây em cũng chọn theo suy nghĩ của em. Em sẽ giữ con của mình và em sẽ ra đi để khỏi phải ảnh hưởng đến công việc của anh. Ngày đó, em đã nói Chúa im lặng, chỉ anh và em biết nhưng mà chồng ơi, Chúa im lặng nhưng lương tâm em không im lặng, tình mẫu tử thiêng liêng không im lặng. Hãy tha thứ cho em nhé, hãy chăm sóc các con thật tốt và nói với chúng là em yêu chúng lắm. Em sẽ cầu xin Chúa tha thứ cho hành động trốn chạy, không dám đấu tranh để bảo vệ lấy gia đình yên ấm. Xin Ngài tha thứ cho ý định từng muốn giết con. Xin Ngài tha thứ cho người mẹ không chu toàn bổn phận với ba đứa con và cả với chồng. Lựa chọn nào cũng có mất mát và hy sinh phải không anh? Em đi nhé. Em yêu anh và các con nhiều.
Em: Vợ của anh.

Nước mắt anh chảy từng giọt theo từng con chữ mà cô viết. Anh sai rồi sao? Anh hấp tấp chạy xuống lầu, thấy vẻ mặt trắng bệch của con trai, bà Phương kéo tay anh lại hỏi: “Có chuyện gì vậy con?”
Anh chỉ kịp đưa bức thư cho mẹ rồi chạy vụt ra lấy xe phóng đi. “Cô ấy đi đâu?”, giờ đây trong anh chỉ tồn tại câu hỏi ấy. đường phố nhộn nhịp dòng xe cộ, đông đúc người qua lại mà sao lòng anh thấy đơn côi đến lạ thường. Có phải không, những lo toan cơm áo gạo tiền đã che phủ đi những cảm xúc tốt đẹp, đã đè nặng không cho lương tâm lên tiếng để giờ đây anh bàng hoàng lo sợ, hối hả chạy tìm giá trị chân thật của cuộc đời mình. Sau nhiều vòng chạy xe, đến những nơi cô thường đến, gặp những người thân quen đều không có kết quả. Mỗi lần nhận lấy cái lắc đầu không biết là mỗi lần tim anh thêm hoảng hốt. Anh đến ngôi nhà thờ cổ xưa của giáo xứ, chọn dãy ghế cuối cùng anh quỳ xuống. Nhìn từ xa anh thấy bóng hình Chúa mờ mờ ảo ảo như sắp sửa tan biến, Phong vội vàng gọi nhỏ: “Chúa ơi, Ngài cũng bỏ con sao?”. Anh tìm đến Ngài để cầu xin sự giúp đỡ, để cầu xin lòng tha thứ cho con người đầy tội lỗi này, vậy sao Ngài lại nỡ bỏ ra đi. Cúi đầu lau đi dòng lệ chảy từ bao giờ, Phong lại ngẩng đầu nhìn Thánh Giá. Ngài vẫn ở đó, không còn mờ nhạt ảo ảnh nữa, từng cái đinh đâm thâu, từng vết máu vẫn hiện hữu, không phải Ngài bỏ anh đi mà là chính anh đã bỏ Ngài, bỏ hai thiên thần ngây thơ, bỏ mặc cảm xúc của vợ, bỏ mặc tình phụ tử để chọn cái mà anh cho là bình yên cuộc sống. Anh cũng chỉ muốn êm ấm với công việc hiện tại, lo cho ba đứa con cùng người vợ yêu dấu thôi mà. Anh gục đầu xuống bàn quỳ, một mình trong đêm tối yên ắng của ngôi nhà thờ, anh nguyện xin.
12h đêm, anh thất thểu quay về nhà. Dựng xe, bước vào phòng khách, anh đã thấy mẹ ngồi đợi. Sau khi cho các cháu ăn và dỗ dành chúng ngủ xong, bà Phương nóng lòng ngồi đợi. Đọc qua lá thư bà cũng phần nào hiểu được vấn đề, hèn gì dạo gần đây, con dâu bà có vẻ buồn buồn, bà hỏi thì nó chỉ im lặng. Đọc thư mà bà vừa mừng vừa giận, mừng vì con dâu bà đã không làm điều thất đức, giận vì sự nông nỗi của con trai bà. Vừa thấy anh bước vào, bà hỏi ngay: “Có tìm được nó không?”
Anh lắc đầu chán nản, chưa kịp ngồi xuống anh đã bị ăn một cái tát như trời giáng của mẹ. Bà giận dữ chỉ tay vào mặt anh: “Mày là thằng đàn ông khốn nạn, sao mày lại bắt vợ mày giết con của nó. Mày có biết nỗi đau đớn lớn nhất của một người mẹ là phải mất con không? Hai đứa trẻ ấy chỉ đến với thế giới này một lần thôi, vậy mà mày từ chối chúng, mày tưởng con thì đứa nào cũng giống đứa nào sao? Không có đứa này thì có đứa khác sao? Mày có biết mỗi hình hài được tạo dựng là cả một công trình của Đức Chúa Trời không? Mày không làm trưởng phòng thì làm nhân viên, mất việc này thì còn việc khác. Nhưng mày từ chối con mày thì mãi mãi chúng sẽ chẳng bao giờ đến nữa, chúng chỉ đến một lần thôi, một lần thôi”… Bà quỵ xuống ôm đứa con trai đang quỳ ôm chân mình, giờ anh như một đứa trẻ cần được che chở, nhìn con mà bà quặn thắt, bà biết nó cũng đã phải dằn vặt đau khổ dữ lắm.
- Mẹ ơi, nhất định con sẽ tìm ra vợ con, con sẽ chào đón con của con, không từ chối chúng nữa cho dù có mất việc… Mẹ ơi, mẹ ơi!- Anh nức nở trong vòng tay mẹ.
 Đêm đã khuya, ngày sắp bắt đầu cho những ai sẵn sàng đối mặt với những thử thách của cuộc đời.