Rubic lập phương

Văn thơ Công giáo
Mã số: 17-175
Chín giờ đêm, gác chuông nhà thờ đổ. Tàn thu. Trở rét! Cái xóm chó bêu mèo mửa vắng lặng, thinh thít buồn hẳn đi. Lệ thường có thể đâu? Lệ thường ,chừng độ này là canh giờ hoạt náo của bọn đầu trâu thất học tụ ở cái “bar mini” của mụ Hóa. Quán nhậu của mụ náo nhiệt chẳng khác nào vũ trường đô thị…
Đêm thưa khách, mụ uể oải trở mình trên chiếc võng nâu lỗ chỗ vá, hai chân bắt tréo, lóc lưỡi than khẽ: “Hát với hò, hay ho gì mà xã phường mời hoài. Ối giời ơi”. Mụ vẫn hay than với cái giọng lơ lớ bắc nam tư, than vì ế ẩm. Mụ biết bọn thanh niên “nặng nghĩa với mụ” thì chả hứng xem tuồng, thế mà vẫn đi, cốt chỉ để gạ tình hạng gái rẻ tiền thôi. Chán chường…
Mụ ngóc dậy,ngóc đầu lên khỏi cái cổ ngấn toàn mỡ,hếch mặt, sang sảng hỏi:
- Chú mày, bộ không đi ngắm gái à ? Nghe đâu gái trên huyện về với đoàn lần này bắt mắt lắm í - Mụ nhả chữ cách ngọt ngào hỏi hắn.
Hắn là cái thằng chân mày rậm hệt con sâu rộm, mắt sâu hoắm, sắc như dao. Hai con sẹo quệt dài, nỏng lên ngay đuôi mắt. Hắn bước vào, đặt mình trên chiếc ghế đẩu, thản người không nói không rằng.
- Hỏi bằng thừa - Mụ nguýt mắt. Bật dậy, tiếp : - Nhất, nhì hay xoàng đây?
- Xoàng đi - Vừa châm thuốc, hắn rít một hơi dài, phà một làn khói xám đục loạn trào.
Mụ ngạc nhiên rồi dịu giọng:
- Lạ nhỉ? Thói bất cần đâu rồi chú em? Thiếu tiền à? Yên tâm, chị với chú, lo chi cái chuyện í…
Mụ vẫn chứng nào tật nấy, miệng lưỡi ngoa ngoắt. Đã bảo không, mụ cứ nài, nài thì chỉ tốn hơi hao tiếng, mụ cứ nài để ấm túi mụ. Biết là tham thực, chỉ cực thân, mụ vẫn làm. Không có gì làm mụ vui, trừ tiền, vui rồi không vui, bởi có bao giờ mụ thấy thừa thãi. Làm ăn nhỏ lẻ, nợ nần khó đòi, thế mới cần một thằng trâu bò như thằng Mỡ. Cái thằng màu mã táo tợn, nhưng lòng nhẹ dạ như đàn bà...Thương! Mụ gọi con nuôi. Được việc! Nó là hộ tá đắc lực cho mấy vụ bâu vào nhả không ra. Vốn dĩ mụ dễ dãi với hắn, bởi quen lâu thấu hiểu. Cái tay trộm khét ấy chưa để mụ phải thiệt lúc nào cả. Đằng nào cũng có thứ ngon lành để “đáp lễ”. Hơn nữa, thằng Mỡ với hắn là chỗ thân tình. Mụ cóc sợ quỵt… Mụ giật nảy người khi nghe hắn đáp:
- Tôi cần tỉnh táo !
- Tỉnh sao? Ồ… thì đêm nào chú chả phải tỉnh! – Mụ đảo mắt,dí mặt lại gần hắn, the thé:
- Bộ hôm nay lại có phi vụ gì á?
- Phải, liên quan không?
- Có chi đâu, thì thăm hỏi thôi. Làm gì cay cú vậy chú em!… Ơ, sắp tới có đợt quyên góp từ thiện của cha phát động nữa, nghe đâu cả bên Úc, thân nhân gửi về ủng hộ quá trời luôn í. Ôi, lại phải… Mụ ngưng như lỡ lời, chớp chớp mắt, cười hẩy như đã nói xằng nói nhảm…
Nhưng hắn thấu cái bản chất của mụ. Và hắn đồng tình. Với ai, chứ với thứ linh mục như gã, một cắt cũng không thí.  Mồ mả tô vôi! Nào thì “gửi ngân hàng nước trời, lời gấp triệu gấp tỉ” hay “cứ làm đi, Chúa sẽ trả công bội hậu cho” . Sáo rỗng! Điên rồ! Chưa bao giờ hắn nghĩ lại có thứ linh mục phạm Thánh như thế. Lợi dụng mà khoét của bà con giáo hữu bằng những lời lẽ đường mật chết người. Thời xưa thì có quan ô nhục, ngày nay lại có linh mục bu dân. Chủ chăn còn thế ,cớ gì phải làm chiên ngoan. Hắn nốc một hơi, hai mắt ngầu đỏ. Cứ hễ nghĩ tới thằng cha đó, cái thằng mà người ta kính cẩn cúi chào thì hắn  lại thế. “Choảng”, cái ly vụn nát. Thực sự là… không nhịn nổi nữa. Bảy năm qua hắn ôm hận trong lòng về cái chết em gái hắn.Là do gã!
- Thôi mà chú, chuyện lâu rồi cứ để nó qua đi. Chị mày hi vọng chú đừng trách mình nữa. Quên đi mà sống tử tế, chú có làm gì thì con bé cũng không thể sống lại mà. - Mụ như hiểu được hắn nghĩ gì. Mỗi lần nhắc đến ông linh mục là hắn cứ phản ứng như thế!
- Không thể là không thể nào. Mẹ! Tao giết thằng nào, con nào nói không thể. Cái này đâm nát óc nó - Máu nhầy nhụa , hắn cầm mảnh thủy tinh vỡ lơ quơ lung tung. Hắn trở nên vô cảm! Kẻ lương thiện trong một xã hội bất công thì cũng trở thành tên sát nhân. Há há. Cười man dại rồi hắn cười ngặt nghẽo trong sự co rút, lẩy bẩy run của mụ. Mụ cũng cười, nhưng cười tái hãi. Hắn cứ thế như người điên. Nhưng hắn không điên. Hắn tỉnh! Người tỉnh cười như điên thì phản xạ đầu tiên là nước mắt chực trào. Giờ thì khóc, hắn gào lên thốn tim mụ. Mụ khiếp quá, mồm méo xệch, ngất đi. Mảnh vỡ cứa ngang cổ tay, hắn thiếp dần trong tiếng lá xào xạc, ve vãn trên mái tôn rỉ sét.
- Anh Hai, tối nay hông đi nữa nha. Chẳng ai giúp em chơi rubic hết. Chán lắm!
- Ơ, cái con nhỏ kì nè! Đợt từ thiện Giáng sinh này bên nước ngoài gửi về nhiều đồ lắm! Bọn anh phải giúp cha chuyển đồ về kho. Trong khả năng, mình giúp được gì thì cứ giúp. Trời lạnh rồi mà nhiều người không đủ chăn, mềm, quần áo ấm. Tội họ! Hai đi, lát về. Giáng sinh này hai hứa dẫn út đi chơi nghen!
Bé Hậu chu mỏ, khoanh tay ngó lơ hờn dỗi. Nhân bước lại, nhéo má Hậu, thỏ thẻ vào tai:
- Được rồi bà cụ non của tui. Cho Hai xin lỗi, Hai hứa mà. Nhất định lần này nữa thôi. Ngoắt tay nè.
- Thiệt chứ?
- Thiệt, thiệt. Không dám trái lệnh bà hoàng đâu ạ.
- Tạm tha cho Hai lần này đó nha. Hứ!
- Xin đa tạ...hehe. Ơ mà sao út thích chơi rubic vậy, nhỏ biết gì mà chơi - Nhân ghẹo
- Đừng khinh người nha. Nhỏ mà có võ đó. Nói chớ… út thích nó vì đây là món quà cha tặng út trong Mùa Phục Sinh, lại có ý nghĩa rất hay, mà bí mật, không nói cho Hai đâu.
- Gì dậy trời? Nói nghe coi.
- Hông. Hè hè…
- Ờ, ờ, hông hông nè. - Nhân thục lét , Hậu cười sặc sụa đầu hàng:
- Thôi được rồi. Để út nói…thì…
Điện thoại reo, Nhân vội nói: - Ấy chết, mải giỡn với út. Bạn Hai gọi rồi. Thôi Hai đi đây. Có gì xíu Hai về rồi nói. Nhớ khóa cửa kĩ vào. Coi bị bắt cóc đó, biết chưa?
- Biết rồi, nói miết à. Người ta lớn rồi nha, nha, nha!
- Này, chú, dậy đi. Không được. Này – Mụ hoảng hốt, đôi bàn tay lẩy bẩy run,lay mạnh hắn.
Hắn trợn trắng bật dậy
- Không được, tao không thể chết thế này được, không để vụ này oan ức mãi. Tao phải báo thù! - Hắn vùng dậy giữa vũng máu đặc sệt, cầm một con dao. Hắn bước ra… trong màn đêm lờ mờ trăng non.
Mụ rút điện thoại, hụt hơi nói…
21 giờ 58 phút…Trăng non lờ mờ
- Lạ mày, sao cha chưa tới. – Nhân hỏi
- À, tao chỉ biết lúc nãy cha có gọi nói cha bận chút chuyện. Lát đến.
- Ồ!
Ngược về phía nhà thờ theo hướng Bắc là con đường heo hút, lạnh tanh, nhang khói người ta cúng thần cúng thánh xông lên, lượn vòng, pha loãng lòe nhòe mắt. Nghe đâu, con đường này thường thế! Bởi những đêm trăng chưa tỏ, ở cái dinh cổ ảm đạm, khuất sau lũy tre, cạnh bờ ao dày lát; ai cũng nghe tiếng khóc thảm thiết hoặc giọng cười ớn rơn người của một thiếu nữ chết oan cách đây nhiều năm về trước… Chẳng ai dám ngó khi đi qua chỗ này lúc quá chín giờ hơn. Tối 13, trăng cũng non cũng lờ mờ nhưng mà đủ nhận ra đó là một người đàn ông trẻ trạc ba mươi đang vội vã. Bỗng chốc, anh thoạt dừng lại: tiếng rên khe khẽ phát ở đâu đó.
Càng lại gần, anh phát hiện âm thanh lạ đó không phát từ cái dinh kia mà là ngay cánh cửa sổ, ẩn sau bụi chuối tắm trăng, dọc lối mòn, cách đó vài thước. Anh rùng mình, bộ đó không phải nhà thằng Nhân sao? Quái. Nhà tối om. Chắc bé Hậu ngủ rồi, anh tiến lại gần hơn nữa, rồi hơn nữa… Im bặt, không một tiếng động. “ Soạt”! Anh giật bắn người: “meo meo” . Hóa ra một đôi mèo hoang đang hứng tình ra ám hiệu. Anh thở phào, nhưng… trông kĩ thì… dưới nền cát bây giờ là hai cái bóng đen: cái của anh là cái lùn lùn, tròn mình hơn, còn cái kia thì dài thòng, cứ nhún nhún liên tục. Một bàn tay buốt chạm nhẹ lên vai anh. Luồng khí dốc lạnh phà sau gáy. Quay lại hay bỏ chạy? Ai bảo linh mục không sợ ma? Ma chết oan thường ...  Anh hít một hơi thật sâu lộng phổi, lấy hết dũng khí và…
- Trời, sao cha còn ở đây? Ngoại con sắp tắt thở rồi. Mong cha lâu quá, nên con mới vội đến đón cha. Xin cha đi với con ! – Một cậu thanh niên trạc đôi mươi mặt trắng bệt gấp gáp thở nói.
- Ôi cậu làm tôi điếng. Ờ thì, cha cũng đang đi đây nhưng có điều kì lạ nên mới…
- Thôi, không còn thời gian nữa. Đi thôi cha ơi.
- Ờ rồi, Ok. Mình đi… Anh vừa đi vừa ngoái nhìn lại hai, ba lần nữa.
Hắn không biết cái đêm đó gã đi đâu, nhưng hắn biết gã đã có mặt tại nhà hắn theo lời chứng của mấy tay quen mùi mụ Hóa. Gã lén lút đi theo người nhà của bà chủ cửa hàng sắt giàu có. Bà theo chồng bỏ đạo mấy chục năm. Hẳn có vụ gì tính chung chia đây nên gấp thế? Đồng tiển xỏ mũi dắt gã đi, bỏ mặc sự sống chết của em hắn? Theo khám nghiệm, em hắn chỉ bị phong hàn, phát hiện sớm sẽ không đến nỗi. Nực cười! Để thỏa mãn tham vọng của gã mà em gái hắn phải chết à? Con dao sắc lăm lăm, thỉnh thoảng lại lóa lên phản chiếu cả sự cuồng điên chất ngập đôi mắt ấy. Hắn phỉ cha, phỉ cả bọn Kitô. Bọn nó mới thực sự là quỷ dữ. Hắn nhớ cái hôm nhà thằng già Bảy Lang mất con gà cồ đá. “Mẹ! Thằng cha nó, nghèo quá túng. Cha mẹ chết, cóc để thứ gì cho bọn nó. Đến cái lai quần cũng cắt bán ăn, cùng rồi, dòm ngó mà sinh tật trộm cướp. Tao nguyền cả dòng họ”.  Hễ mất gì, cái mỏ cẩu của con vợ nó cứ hoạt động tích cực, chốc chốc quay về hướng nhà hắn sủa om sòm cho đã cơn ức. Thế đó! Hắn như ngậm bồ hòn nuốt nước mắt vào trong, chứ chẳng biện gì, mà biện cũng chẳng ai nghe… Lớn lên chút, em hắn biết thế nào là tự trọng, tự ái thì bọn con nít láng giềng được cha mẹ nó giáo dưỡng: cứ gặp em gái hắn lại trêu đến phát khóc cho vừa. Chúng dở mấy câu biếm “Xóm có Nhân, có Hậu/ Nhà xác xơ bờ giậu/ Tậu đồ cúng dinh bà/ Thương hại bà khóc la”. Ấy đó, bọn chúng là cái bọn kinh kệ bô bô, chịu ơn xong rồi bô bô xỉa ruột người khác. Hắn không thể cứ hiền lành để người khác cưỡi lên đầu,lên cổ mãi.
A, kìa! Hắn miên man nghĩ mà chẳng biết mình đứng giữa sân nhà thờ từ lúc nào, máu đong khô quện lại? Lao thẳng về phía nhà xứ, hắn đạp tung cánh cửa khép hời. Thời điểm này thích hợp nhất,có thể cái bọn tôi trung của gã đi xem tuồng cả. Mình gã ở nhà thì tốt quá rồi. Là hắn nghĩ thế! Hắn tìm mọi ngóc ngách trong nhà, “Mày trốn rồi à, ra đây cho tao cái thằng trịch thượng. Tao tìm được là tao giết mày. Bao năm rồi, tao nhịn, nhưng giờ thì không. Tao phải kết thúc mọi chuyện”. Im bặt! Không được, gã tinh ranh quá, chắc gã sợ ở một mình! Hắn trấn tĩnh, suy tính. À, phải rồi, phải có giấy tờ bằng chứng gì đó để chứng minh gã là cái loại trục lợi hoặc chí ít cũng có tiền trong nhà. Phải rồi, tao phải tống mày vô tù, nếu không, tao cũng lấy sạch tiền mày. Hắn lục tung mọi thứ , chẳng có gì giá trị ngoại trừ một tập giấy:
“Viện Pháp y Quốc Gia. 26/2/2009. Mã số tử thi: 0039721387. Kết quả giám định ADN: Tử thi là nữ, độ tuổi khoảng 9 – 10, thời gian xác định tử vong cách đây khoảng 13 - 15 tuần. Theo lời người cần giám định, nạn nhân tử vong vì chứng phong hàn, tuy nhiên, hoàn toàn không hợp lý. Cổ chân nạn nhân bị sợi dây mềm buộc chặt (dấu vết bầm tím) nhưng không hề ảnh hưởng xương bên trong. Trước đó mẫu hoocmôn được gửi đến ngày 19/12/2008 đã được kiểm định và bảo lưu. Tuy thời gian tử vong khá lâu, nhưng vẫn còn tồn đọng một ít lượng hoocmôn adrenaline và noradrenaline trong tuyến thượng thận chứng tỏ nạn nhân có thể sợ hãi hoặc tức giận trước khi tử vong . Hoocmôn này tăng mạnh khi con người gặp phản ứng sốc gây hiện tượng co mạch. Nạn nhân có thể bị ép phải giao cấu với nam giới vì mẫu tinh dịch được tìm thấy trên chân nạn nhân . Nồng độ testosteron khá ít có thể xác định hung thủ là nam giới: yếu sinh lý hoặc lớn tuổi. Phát hiện trên răng có dính máu, máu này hoàn toàn không phải của nạn nhân, có thể trong lúc kháng cự nạn nhân đã cắn vào kẻ hãm hại. Móng tay nạn nhân có dính một lớp biểu bì, hoàn toàn khớp với mẫu ADN tinh trùng và máu. Kết luận: nạn nhân vì khủng hoảng tinh thần mà tử vong.” Hắn ngờ ngợ, tiếp tục lật tiếp từng trang giấy:
“3/5/2009. Mẫu ADN máu trên răng của nạn nhân 0039721387 trùng khớp đến 98,96% mẫu AND trên tóc và móng tay cần giám định”
“7/6/2009 Đơn Khởi kiện. Nguyên cáo: Đinh Dương Hoàng…  Bị Cáo : Phùng Huy Bá …  19/11/2008 Bị cáo có hành vi lạm dụng tình dục trẻ em ... Nạn nhân : Võ Linh Hậu sinh ngày 2/7/1998 … gửi kèm bằng chứng”
Sốc! Và hắn tiếp tục sốc…
“8/3/2010 Đơn  kiện … 5/12/2010 … 8/4/2012… “
Hắn quỵ gục xuống, ngoi ngóp thở. Cảm xúc đột biến liên hồi. Thực sự là … cái quái gì đây?Càn rở! Tại sao? Tại sao sự thật tàn khốc đến thế này ? Em gái hắn… Lão ta… Tại sao? Hàng ngàn câu tự vấn diễn ra trong đầu hắn. Háháhá… Hắn lại cười: man dại, rồi cuồng điên. Hắn lững thững giữa mớ hỗn độn trong đầu rồi hắn chợt nhớ: Phải, hắn đã từng cảm thấy mộ bé Hậu có gì đó không ổn,nhưng lúc đó có một số hài cốt quanh đó được di tán cho nên có thể đó chỉ là dấu vết khai quật của những mồ bên cạnh thôi. Giờ thì… hắn biết ông linh mục khai quật trái phép, nhưng không trách ông và càng không có quyền giận ông. Vì ông chính là người luôn âm thầm đòi lại công lý cho em hắn. Là bác sĩ cho nên có thể ông đã phát hiện điều gì khả nghi khi thấy thi thể…Hắn đã lầm, lầm to! Kẻ thù thực sự của hắn chính là lão – một tên điên mà hắn từng chạnh lòng thương xót… Bằng chứng quá rõ ràng, nhưng không thể thắng kiện. Ừ thì là lão Bá, có công Cách Mạng đấy! Thất thủ thì cặp đất ăn à? Có quyền, có tiền thì vô tội. Hay! Hay lắm! Người hắn nóng rân, con sẹo quệt dài dưới con mắt đằng đằng sát khí càng khiến hắn đáng sợ hơn bao giờ hết. Hắn đâm sầm ra mỏm đất rốc gió cuối xóm để gặp em hắn lần cuối...
Giữa không gian u tịch, sương trắng là là phủ trên những ngôi mộ cũ ảm đạm, hơi lạnh phả ra từ những nấm mộ mới, càng khiến cho mọi thứ tan chậm trong buốt giá. Hắn bỗng khựng lại,người đàn ông mặc áo màu đen đang cầm nhành huệ trắng trên tay, đứng trầm ngâm trước mộ em gái hắn.
“Xin lỗi cha, con sai rồi!” Hắn lẩm bẩm như thế… từ xa… Hắn thấm hiểu: vì sợ hắn biết sự thật, sợ hắn nóng nảy, lại sinh chuyện nông nỗi nên mặc nhiên ông cứ lặng thinh mỗi khi hắn nhục mạ.
Mũi hắn ửng đỏ, răng nghiến ken két. Tay vẫn lăm lăm con dao ấy. Hắn xồng xộc quay đi: “Tao thách mày đấy, thằng già. Xem mày giả điên khùng thì có thoát khỏi cái này không?”
Hắn đi vài thước thì…
… bị đánh úp từ phía sau, ngã gục. Mắt mờ dần. Hắn mơ hồ, nhưng cái chóp tóc hệt như con gà cồ mới phát dục ấy thì hắn rất quen. Thằng Mỡ... Thằng Mỡ Gà!
Hắn lịm đi…
Tuần thứ II, Phục Sinh năm ấy… loáng thoáng hắn nghe thấy…
- Con nhìn xem. Khối rubic này có màu rực rỡ và có màu trầm tối, đúng hông? Thử tưởng tượng con nhé. Tội lỗi ví như ô màu tối làm nổi bật lên lòng thương xót Chúa chính là những ô màu rực rỡ này. Cũng có thể hiểu thế này: Mỗi người trên thế giới này, giống như một mặt,dù họ đại diện màu gì đi nữa thì khi tất cả liên kết lại, mới hợp thành một khối hoàn chỉnh! Trong Chúa, mọi người là anh em của nhau!
Cô bé chăm chú lắng nghe vẻ hiếu kì:
- Thiên Chúa vĩ đại quá, cha hén? Một ngày nào đó con cũng muốn được như cha, được làm linh mục và nói hay y như cha vậy.
- Ơ, sao là linh mục. Phải là ma sơ mới đúng. Haha… - Vị linh mục trẻ bật cười khi nghe những lời nói ngây ngô ấy.
- Sao cũng được mà. Nhưng muốn như cha, con phải làm gì?
- Con hãy dâng hiến tất cả mọi thứ và để Chúa lo…
Hắn lại mơ hồ … “Vậy cha tha tội cho con nhân danh Cha và con và Thánh Thần”. “Cám ơn Cha, liệu con có được rỗi không cha”. “Hãy cậy trông vào Lòng Thương Xót Chúa con nhé!” . Gượng dậy sau cú đánh khiến hắn khốn đốn. Bất ngờ, hắn tá hỏa. Ôi không, máu… máu… thằng Mỡ… con dao… Hắn lắp bắp. Con dao thọc sâu vào bụng , máu lênh láng đổ vào các hốc đất nhỏ ven đường. Nó gắng cười với hắn,mắt mờ lệ, rồi gục đầu trên tay vị linh mục, tắt thở…Hắn điếng!
- Cuộc đời lắm chữ ngờ… Giống như khối rubic, nhìn trực diện chúng ta chỉ thấy một mặt thôi. Và dù cố xoay mọi góc, mọi hướng, chúng ta không bao giờ thấy hết những mặt còn lại…- Ông ngậm ngùi , đặt đầu nó xuống đất.
Ông quỳ mọp xuống ,đau đớn:
- Chúa ơi! Con là một tội đồ! Con là thủ phạm giết người rồi! Làm sao con xứng đáng với chức vụ mà Chúa trao phó cho con. Nếu con có thể tha thứ cho ba nó, nếu con có thể thì…
Hai cú tay hắn nắm chặt, sững đờ ra, cứng mồm:
- Ba, ba nào của nó. Nó chẳng phải mồ côi sao?
Hơn hai chục năm trước, vì tiền thang thuốc cho mẹ già. Mụ Hóa xin ở đợ cho lão Bá –giàu có tiếng trong vùng. Hay đâu lão chỉ chọn những đứa tầm mười mấy tuổi.  Lão thì đã ngoài bốn mươi, song vẫn đơn thân đó!
Chứng ấu dâm có thể là một bệnh lý bẩm sinh hoặc do sang chấn mạnh về cảm xúc từ nhỏ. Vấn đề tình dục của người này hoàn toàn lệch lạc, đối tượng họ hướng đến là những thiếu nữ dưới hoặc ở độ tuổi vị thành niên, thậm chí là các bé gái… Lão mắc chứng ấu dâm. Và mụ là con mồi ngon của lão…  Thời điểm đó mụ khiếp hãi mà chẳng dám oán. Oán thì mẹ mụ chết! Thế đấy, nghèo nó sinh tội chịu nhục. Không khó để hiểu mụ trở nên thực dụng. Mụ quyết phải no đủ để lo cho cái kết tinh không mong muốn ấy – thằng Mỡ Gà. Mụ không muốn nó phải chịu miệng đời nguyền rủa. Khi biết mình mang thai thì mẹ mụ mất, mụ trốn đi thật xa. Năm bảy năm sau lại vác mặt về, dẫn theo đứa con nít ú nần, gọi là con nuôi. Đấy, thằng Mỡ lớn lên như thế!
Khi nó biết lão Bá hãm hại bé Hậu - đứa trẻ mà nó yêu thương như em mình! Cũng là lúc nó biết một sự thật tàn khốc hơn. Mụ cho nó hay, cốt không để cha con tương tàn. Mụ buồn trách: “Dù gì cũng là bố mày, mày nỡ như thế sao? Tao biết ông ta là tên bệnh hoạn, nhưng có ai muốn thế đâu. Cuộc đời lão cũng lắm cái cực. Bố lão cờ bạc đàn đúm, rồi đôi co khiến mẹ lão chết. Suốt ngày, lão phải làm việc. Đêm về mình mẩy lại nát nhừ ra chỉ vì tật chè chén, đánh đập của cha lão. Lão khốn đốn! Lão bỏ đạo, chạy theo vật chất để đua lên cái chức Trưởng Huyện… Giờ lão phát điên rồi. Không có tình thì cũng có nghĩa. Mày có thể làm vậy sao?”. Thế đấy! Nó bỏ ngoài tai những lời thanh minh ấy, nó định báo thù! Song khi đứng trước mặt một thằng già ngờ nghệch, điên khùng, mình mẩy hôi thối mùi phân. Nó không nỡ, bỏ về, lòng ngổn ngang. Và… nó vẫn cứ theo hắn, nhưng giấu nhẹm đi sự thật. Nó bứt rứt… Đêm nay, mụ gọi bảo nó âm thầm trông chừng hắn. Mụ ích kỉ nhưng lại sợ hắn sai lại càng sai. Mụ thực dụng. Đúng, nhưng không hẳn. Thực dụng nhưng không thất đức...
Thế đấy! Nó vốn là đứa hiền lành… Và nó nghĩ chỉ khi nó chết đi, mới có thể đền hết tội cho hắn, cho bé Hậu để hi vọng hắn có thể sống tử tế… như lúc trước mọi chuyện chưa hề xảy ra.
- Xin cha hãy ban phép lành cho con, vì con là kẻ có tội.
Trăng vẫn sáng! Càng khuya, trăng càng lên cao và tỏ tường. Lạ thay, mây kéo đến ùn ùn, trút cơn mưa lớn. Cả người và vật ướt tầm tã. Cơn mưa Lòng Thương Xót…