Bão dừng sau cửa nhà

Văn thơ Công giáo

(Mã số 18-159)
Phải gần một năm nay, kể từ ngày Anh đi tù về, tính khí Anh khác hẳn, lúc nào cũng hậm hực, nóng nảy. Bởi thế, vợ chồng lúc nào cũng cãi nhau. Cũng từ ngày Anh đi tù, Chị bỏ bê việc đạo, một mình lo toan gia đình khiến chị già nua và lôi thôi.
Hôm đó ngày Rằm, Chị mua đĩa hoa quả về, dựng ba ông Phúc, Lộc, Thọ ngay cạnh bàn thờ Chúa. Anh cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm. Anh lao từ trong phòng ra, hai chân huỳnh huỵch, hai tay vồng vồng, đôi mắt đỏ hoe, cố lấy hết sức lực tát Chị một cái điếng người. Có vài lọn tóc mái rớt xuống trán che một bên mắt, làm nổi bật thêm cái sự hung dữ của Anh. Chị nằm bẹp co quắp như con cún ở cạnh gầm bàn co ro không nói gì.
Đấy, cuộc đời thay đổi khôn lường…
* * *

Ngày xưa Anh Chị đến với nhau hừng hực khát vọng, khát vọng về công danh sự nghiệp rực rỡ, khát vọng về một biểu tượng gia đình Kitô giáo mẫu mực, người ta ngưỡng mộ Chị là một người lương, lấy chồng giáo mà đạo đức, thánh thiện hiếm có.
Anh là chủ một công ty xây dựng, bất động sản. Chị quản lý một chuỗi trung tâm giáo dục kỹ năng sống. Anh đi tù là vì liên quan đến thuế má với Nhà nước, lúc Anh đi, Chị và anh em của Anh thay nhau điều hành, công ty vẫn phát triển như không có chuyện gì. 
Ngồi trong tù ba năm, Anh bí bách và những khát khao nó càng lớn càng đè nén, đến khi ra khỏi tù, Anh như chim sổ lồng, lại hừng hực khát khao. Công danh sự nghiệp của Anh Chị đủ để ngẩng cao đầu với thiên hạ, tiền Anh Chị cũng chẳng thiếu, nhưng càng làm, càng khát vọng đam mê càng lớn, lòng tham lại gia tăng. Mà người ta nói đam mê dễ dàng gắn liền với dục vọng. 
Ngày trước Anh đơn giản lắm, không cầu thị cũng không cầu dục. Giờ chẳng hiểu ma quỷ cám dỗ kiểu gì mà nghe đứa bạn bảo vợ mày nấu ăn không ngon, Anh liền về chê bai đủ các kiểu. Rồi cũng có một thằng bạn bảo là vợ mày lôi thôi lếch thếch, lại còn thờ ơ chuyện chăn gối, Anh ngao ngán đến tận cổ và "bóc bánh trả tiền" vài lần rồi thành quen. Cao tay hơn nữa là có cô kế toán giỏi dang, lại còn xinh, khéo léo, giải quyết cho Anh yên ổn vụ thuế má. Anh tin tưởng tuyệt đối cô kế toán kiêm thư ký kiêm luôn cả tình nhân này.
Anh làm trời làm đất gì cũng đâu qua mắt được Chị, Chị là người học thức và nhân ái, chẳng đánh ghen, cũng chẳng hổ báo lên làm gì. Cứ im lặng đầy vị tha. Rồi cũng đến lúc chính Anh bị hậu quả. Hôm đó sinh nhật Anh, cô kế toán chuốc Anh say để sáng mai Anh không kịp ký hợp đồng với đối tác. Anh tin tưởng cô nên ủy quyền mọi liên lạc và gặp gỡ với khách hàng nước ngoài lần này. Cô chuyển toàn bộ thông tin bản hợp đồng thành tên công ty của Tú - chồng sắp cưới của cô. Rồi hai người rời phòng họp trong sự ngẩn ngơ khó hiểu của các nhân viên ở đó.
Anh linh tính điều gì đó không lành nên vội vàng đến Công ty thì nhân viên hành chính báo lại rằng cô kế toán ký hợp đồng xong và rời đi cùng một người lạ. Anh cũng chẳng hiểu chuyện gì cho đến khi Anh không liên lạc được với cô. Anh cho IT kiểm tra lại email của cô thì thấy tên trong bản hợp đồng lại là một Công ty khác. Vừa lúc đó, Anh nhận được tin nhắn từ cô: "Xin lỗi Anh, Em chỉ đến với Anh vì tiền và bản hợp đồng này cho chồng sắp cưới của Em. Mong Anh ổn".
Anh điên lắm, sự nghiệp Anh không mất vì một cái bản hợp đồng, nhưng cái Anh mất là niềm tin và mặc cảm vì những ngông cuồng dẫn đến sai lầm của Anh. Anh bỏ đi thật xa, trốn chạy những xấu hổ của mình. Nghe được hung tin, Chị suy sụp vô cùng, cuộc đời của Chị ấy mà, không ngờ cũng lâm vào những tình cảnh như thế này. Nhưng không, với bản tính kiên cường, sự chân thành và hi sinh của mình, Chị đè nén nỗi đau của mình và vực dậy cuộc sống hiện tại, lại giúp Anh điều hành Công ty. 
Mặc dù, Chị rất cố gắng nhưng vẫn không tránh khỏi những chênh vênh của Chị những lúc như thế này.
* * *
Hôm nay ngày cuối tuần, Chị dọn dẹp nhà cửa, Chị dọn các phòng riêng rồi đến phòng khách, Chị thẫn người giữa hai cái bàn thờ, lòng Chị thụp xuống, Chị tự vấn bản thân: Chính bản thân mình còn không thể chấp nhận được sự phân đôi, phân ba trong tình yêu, thế mà Chị lại mất đi cái tính duy nhất trong tình yêu tôn giáo của Anh. Chị lặng lẽ sắp xếp trở về với cái ban đầu của nó.
Bên trên bàn thờ, cái bình hoa tươi hôm nào đã héo khô hoắt, giống như Chị lúc này, đã từng lao vào đời đầy hương sắc, rồi vùi dập tan hoang, chững lại với một thân thế tàn tạ. Rồi Chị lại suy tư: Ngay cả hoa, tạo vật của Thiên Chúa cũng thăng trầm, cũng rực rỡ trong vinh quang rồi lại nhạt nhoà trong khô héo, nhưng rồi chúng ta cũng phải vứt nó đi, để thay lại một bình hoa mới, lại khoe sắc tỏa hương. Cuộc đời chúng ta cũng chững lại, cũng thất bại, cũng cùng cực rồi chúng ta lại phải làm nó mới lại. Nhưng bình hoa thì có tiền là mua được, còn níu giữ một con người lại không hề đơn giản như vậy. Chị lại thấy mình bất lực. Đôi khi con người vẫn vậy, có những thứ bằng sức người chúng ta không thể làm được.
Chị tìm gặp lại vị linh mục đã linh hướng lúc Chị là học viên dự tòng, để mong lấy lại cân bằng và kiếm chút bình an. Đã hơn hai mươi năm, Cha cũng phải thuyên chuyển nhiều giáo xứ, bởi vậy việc tìm gặp Cha cũng rất khó khăn. Chị tìm đến Cha cũng là tìm gặp Chúa, càng những lúc như thế này Chị càng cảm nhận sâu hơn về sự hiện diện và an ủi của Chúa. 
- Thưa Cha, con không nghĩ cuộc đời con lại nghiệt ngã như thế này… Con đã làm mọi thứ một cách cố gắng nhất, tốt nhất theo con nghĩ… Nhưng mọi thứ đến với con thật tồi tệ!
Vị linh mục thả một nụ cười đầy nhân ái và trần tình với Chị:
- Con đã làm tốt mọi thứ… Nhưng con chưa làm tốt một thứ quan trọng nhất: Đó là cậy nhờ vào sự quan phòng của Chúa… Cho đến khi mọi thứ dồn dập đến với con, rồi một số thứ ào ạt ra đi, con thấy rõ sự tổn thương của chính mình, thì lúc đó con mới mong gặp Thiên Chúa.
Chị cúi gầm mặt xuống cùng với những giọt nước mắt lòng thòng làm ướt át hết cả hai ống quần.
Cha để Chị ở lại đó một mình. Một lát sau, có tiếng lộp cộp của bước chân tiến lại gần Chị nhưng không phải tiếng giày của Cha xứ. Chị ngoái lại đầy bất ngờ khi người đứng ngay sau Chị lại là Anh. Hoá ra Anh bỏ đi, cũng tìm đến Cha và ở lại đó trong mấy tháng vừa qua. Chị ngồi yên đó, Anh đứng yên đó, cả hai không nói gì, chỉ có tiếng sụt sịt của nước mắt là âm thanh duy nhất được phát lên lúc này, và một âm thanh khác không thành tiếng nhưng là sợi dây nối kết những suy nghĩ và nội tâm của hai người lúc này là tiếng lòng. Có lẽ, từng đó biến cố, từng đó đau khổ, từng đó sự vị tha đủ để hai người tự hiểu hết tất cả mọi chuyện lúc này.
* * *
Bậc sống hôn nhân ngày nay nhiều thách đố tình vi, nếu chúng ta không lấy giáo lý làm kim chỉ nam, không lấy tinh thần yêu thương của Thiên Chúa làm cốt lõi cho đời sống hôn nhân của mình, thì chúng ta dễ thành những miếng mồi ngon cho thế lực ma quỷ khôn ngoan cám dỗ, dẫn dắt chúng ta xa Thiên Chúa.
Và rồi chúng ta nhận ra…
Mọi sự đến và đi trong cuộc đời đều là ý định của Thiên Chúa. Và mọi sự tan rã hay hoà hợp cũng là tiến trình của Thiên Chúa. Chỉ cần chúng ta đón nhận trong tình yêu và lòng vị tha của Thiên Chúa.