Truyện ngắn: Mình không có Chúa- Tác giả:Lệ Hằng

Lan Mary

 

MÌNH KHÔNG CÓ CHÚA

Thánh đường rộn rã tiếng đồng ca. Dưới chân Chúa, những gương mặt bầu bĩnh, những cặp mắt trong ngần, những chiếc môi xinh xẻo thánh thót như sơn ca. Mấy tuần nữa thôi các em sẽ hát mừng Chúa giáng thế. Khuê đứng hàng đầu tiên, dù đói bụng nhưng em không vội về như các bạn. Ngược lại, em muốn hát thêm vài lần nữa cho tới khi mẹ đến đón. Ba bận công tác lễ Giáng sinh mới về, bà nội lại cao huyết áp cần mẹ ở bên nên phải chiều muộn lắm mẹ mới đến đón em được.

Khuê ôm bụng đói thơ thẩn trong sân nhà thờ. Em thở dài phụng phịu, đói lả cả người mà hai má trông cứ bầu bĩnh thêm. Em ngồi dưới chân tượng mẹ Ma-ri-a. Đức Mẹ hiền từ nhìn xuống làn tóc mượt như suối vừa bị gió lạnh hất ngược của em.
- Bạn ơi, cho mình nhờ chút.
Khuê quay lại. Đứa con gái trạc tuổi đang chăm chú nhìn em. Em đảo mắt từ trên xuống dưới. Mái tóc dài đến chấm mông buộc hờ hững sau gáy, chiếc áo len hồng nhạt sút mấy đường len nơi vạt áo, cổ áo sơ mi trắng bên trong được bẻ một cách vụng về, đôi dép lê xanh dương như dép Khuê hay đi khi ở nhà. Một con gió mạnh lùa ngang, chiếc quần xanh đập sang bên trái ống quần khá rộng không giấu được đôi chân khẳng khiu.
- Mình là Miên, mình nhờ bạn….
Ánh mắt Miên van nài khẩn khoản rơm rớm nước. Khuê chăm chú nghe nhưng em chưa kịp nghe trọn câu thì bên trong thánh đường vang tiếng gọi.
- Khuê! Khuê!
Ông Khá, người coi sóc khuôn viên nhà thờ vẫy tay gọi Khuê lại. Em chưa nhấc chân làm ông sốt sắng hơn.
- Lại đây ông bảo.
Khuê sốt sắng theo ông, em chạy vào trong dù đang tò mò muốn biết Miên cần nhờ em chuyện gì. Em chỉ kịp nhìn Miên một giây thay cho lời hứa trước khi chạy biến.
- Phải hộp đựng bút của cháu không?
- Dạ không, ông ạ!
- Cháu biết của bạn nào không?
Khuê lắc đầu. Em cố lục trí nhớ vì chiếc hộp này trông quen lắm, em chắc chắn đã từng thấy mà không nhớ ra được. Hai ông cháu đành phải mở hộp bút ra xem. Chiếc đồng hồ Casio rất xịn và có cả tiền nữa, những ba trăm nghìn. Khuê chăm chú nhìn nét chữ trên cuốn sổ chỉ bé bằng lòng bàn tay. Em đã đọc gần hết các chữ trên đó.
- Hà My ông ạ.
Khuê reo lên. Em vừa tìm được tên Hà My trong cuốn sổ. Em đang vội lắm, không biết Miên còn chờ ngoài sân hay đã về? Em lao ra chỗ Đức Mẹ Maria. Không còn ai ở đó.
***
Nước mắt lã chã, Miên thất thểu bước qua cổng nhà thờ bỏ lại sau lưng một nơi linh thiêng có Chúa. Lúc nãy em đã nép bên hành lang nhìn vào thánh đường nhưng cái hội trường dài ấy chỉ dành cho những người có Chúa em không dám vào. Em quay lại chỗ Đức Mẹ đợi Khuê. Người phụ nữ xinh đẹp đội chiếc khăn trắng đang nhìn xuống đôi vai gầy rạc run run. Sân nhà thờ vắng ngắt. Miên vục mặt vào tay nức nở. Quá chiều rồi phải về thôi. Em đứng dậy co rúm người trong chiếc áo len hồng sút tà nhấc từng bước như con rùa đang phải cõng trên lưng cái mai bằng chì.
Khuê đảo mắt, dáng Miên đã khuất tầm nhìn của em ở phía bên kia nhà thờ. Khuê đi dần đi dần ra phía cổng. Mắt em không nhìn ngó vô định nữa mà rơi vào cái áo len hồng đang lướt qua những thanh chắn có mũi nhọn như chông đang in lên nền trời xám ngắt. Gió đẩy chân em cuốn theo Miên. Đến cổng nhà thờ hai chân em khựng lại. Em đã hứa với mẹ là không đặt chân ra khỏi cổng khi mẹ chưa đến. Em vùng chạy ngược lại lối lúc nãy. Miên đã đi thêm được một quãng đến góc phố có những gốc phượng vàng. Những thân cây sần sùi như nuốt chửng dáng người nhỏ bé của Miên. Khuê ghé mặt sát hàng rào gọi Miên.
Miên hít hà mấy cái liền để lấy hơi. Em đã khóc quá nhiều khiến giọng lạc đi trong gió.
- Mình nhờ bạn gửi lá thư này cho Chúa. – Miên chìa lá thư bằng mực tím có vài chữ đã nhòe vì nước mắt rỏ xuống trong lúc viết.
Khuê ngơ ngác:
- Sao bạn không tự gửi?
- Mình không có Chúa.
- Chúa ở trong tất cả chúng ta. – Khuê đặt tay lên ngực nhắc lại điều mà em đã được nghe nhiều lần.
- Nhưng mình không đi lễ nhà thờ. Mình không biết Chúa là ai.
- Vậy sao bạn lại gửi thư cho Chúa?
- Mình nghe nói Chúa ban phước lành. Mình không biết nói tiếng của Chúa. Bạn nói được bạn thưa với Chúa giùm mình với.
Miên năn nỉ. Nước mắt em lại chực rơi. Em đã đến nhà thờ xem người ta cầu nguyện nhiều lần dưới chân Đức Mẹ và ai cũng nói thứ tiếng kỳ lạ ấy. Nhiều lần em van vỉ họ gửi thư cho Chúa giùm em nhưng họ đều xua tay. Có người nhìn em hoài nghi lo lắng, có người tưởng em đang bày trò nghịch quỷ, lại có người ném lá thư của em xuống đất như ném một thứ rác rưởi. Chung quy lại không một ai đọc thư của em và giúp em nói với Chúa. Người lớn không lắng nghe em nên em coi Khuê là hi vọng cuối cùng.
- Bạn muốn Chúa ban phước gì thế?
- Mình muốn xin cho mẹ một mái tóc. – Mặc dù đã mệt lả và khóc như cạn nguồn lệ trong hốc mắt nhưng nước vẫn ứa ra rỏ xuống rớt trên đất và trên đôi dép lê mỏng dính của Miên.
***
Mái tóc. Em muốn có một mái tóc cho mẹ. Một mái tóc giả y như thật.
Từ bốn tháng nay tóc mẹ em bắt đầu rụng. Ban đầu mẹ chỉ cần tóm tóc dính trên lược vày lại thành chùm nhỏ. Dần dà, mẹ phải hốt tóc rụng trên giường, tóc vương dưới sàn nhà, trên thành ghế, trên lưng áo, trong khăn trùm đầu… Quanh nhà chỗ nào mẹ lướt qua đều có thể dính tóc, tóc ở mọi nơi, mọi nơi… Chùm tóc bé bằng ngón tay út rồi ngón giữa, ngón cái và giờ em không còn biết nó đã to ra chừng nào vì mẹ không chải tóc nữa. Mẹ cũng chẳng dùng thau hứng nước gội đầu như trước đây mà để cho dòng nước xối thẳng trên đầu. Đám tóc đã vắt kiệt sự can đảm của mẹ, mẹ không chịu nổi cảm giác rờn rợn khi nhìn tóc đan thành lớp đen bồng bềnh trong thau. Một hôm mới bốn giờ sáng em đã tỉnh giấc, mùi nhựa cháy xộc vào mũi em khét lẹt. Làn khói len vào phòng em rõ dần rồi om lấy căn phòng. Khói từ gian bên. Nơi hai mẹ con em ở chỉ rộng hơn hai chục mét vuông. Một bức vách mỏng ngăn phòng ngủ với phòng bên. Em chẳng biết phải gọi đó là nhà bếp, phòng khách hay phòng học vì hầu như mọi sinh hoạt trừ ngủ đều diễn ra ở phòng này. Ba giờ sáng mẹ đã dậy nấu xôi bắp chuẩn bị quang gánh đi bán. Lo mẹ làm cháy thứ gì đấy, em hốt hoảng rẽ làn khói qua chỗ mẹ đang nấu xôi. Mẹ gục mặt vào đầu gối, đôi đũa cái cầm hờ hững trên tay. Trên bếp than tổ ong chiếc lược nhựa bị nung chảy thành dòng. Răng lược biến dạng thành những hình thù gớm ghiếc. Những hình thù man rợ bủa vây nỗi tuyệt vọng của mẹ. Em muốn chạy đến ôm lưng mẹ vùi đầu vào đám tóc còn sót lại của mẹ. Đúng, khi tóc bỏ đi để lại những khoảng trống nham nhở thì mái đầu của mẹ trông như quái vật. Nhưng em không ghê tởm. Quái vật cũng có thể có con cái và con cái chúng cũng yêu thương đấng sinh thành như em đang yêu thương mẹ và sẽ yêu thương mẹ dù mẹ xấu xí gớm ghiếc gấp trăm lần đi nữa. Nhưng rồi em chùn chân. Em không đủ can đảm ôm mẹ khi mà mắt em đã đỏ hoe và môi em đã run không thể cất được lời tử tế.
- Mẹ mình phải trùm khăn cả ngày để không ai thấy. Họ thấy họ sẽ không mua xôi của mẹ nữa…
Bên kia hàng rào mắt Khuê đỏ hoe.
- Chúa sẽ nghe thấy. Hãy tin mình.
Miên tin chứ. Nếu Chúa không nghe lời khấn nguyện thì sao có thể ban phước lành. Em đã chầu rìa ở đây cả tháng nay để tìm một phép mầu. Số tiền em tiết kiệm bằng việc nhặt chai lọ bán cho cô đồng nát không biết bao giờ mới đủ để mua tóc giả cho mẹ, mà có lẽ chẳng bao giờ…
Hai ngày Chúa Nhật tiếp theo Khuê để thư Miên dưới chân Đức Mẹ. Và bao giờ em cũng nguyện với Đức Mẹ lòng lành cùng những giọt nước mắt nóng hổi trong veo.
***
Hôm nay lại là Chúa Nhật nhưng đặc biệt hơn vì hai ngày nữa đến lễ Giáng Sinh. Nhà thờ đông hơn mọi khi, người vào người ra tấp nập. Ai nấy hân hoan, tiếng đồng ca trong hơn đều hơn và cao vút hơn những lần trước rất nhiều. Khuê đứng sát cửa thánh đường ngóng chờ dáng xanh xao gầy gò của Miên.
Đây là thư thứ ba Miên gửi đi. Nó dài gấp đôi hai lá thư trước. Khuê nắm chặt tay bạn, lòng vững tin.
- Chúa sẽ nghe thấy. Hãy tin mình.
Lần thứ ba Khuê nói điều ấy trong nước mắt. Hôm nay mẹ Miên mệt nên em không nấn ná xem Khuê cầu nguyện cho mẹ mình như lần trước.
***
Khuê quýnh quáng tìm Miên. Em ép sát mặt vào hàng rào đảo mắt theo hướng Miên thường đi. Chẳng thấy Miên đâu. Em đảo mắt hướng ngược lại, vào cổng nhà thờ. Chẳng thấy Miên đâu. Em quáng quàng gọi “Miên ơi, Miên ơi!” dù biết Miên đã ở xa và tiếng gọi không thể chạm vào tai được, tiếng gọi tan ra trong gió rào rạt trên tán cây phượng vàng. Khuê vùng chạy ra cổng nhà thờ rồi lao ra đường. Em chạy dọc hàng rào. Khuôn viên nhà thờ lùi dần sau lưng. Tiếng chuông chiều rền vang trên ngọn tháp. Đã cận giờ mẹ đến đón em. Đôi chân em như được gắn bánh xe lướt qua không biết bao nhiêu gốc cây bao nhiêu quán xá bằng tốc lực phi thường mà em tin là Chúa vừa trao cho em.
Miên sửng sốt nhìn chiếc hộp trên tay Khuê. Khuê cũng bàng hoàng không kém, người em run lên khi nhìn thấy chiếc hộp dưới chân Đức Mẹ. Miên không chạy mà cũng thở hồng hộc. Linh thiêng như đang giữ trên tay một phép mầu. Không phải. Đấy là lòng tin, đấy là phước lành, đấy là tình yêu Chúa ban cho con người. Nước mắt Miên, nước mắt Khuê rớt tong tong trên chiếc hộp và trên mái tóc giả y như thật ấy.
***
Giáng Sinh. Nhà thờ đông nghịt. Nhưng Miên không có ở đó. Hai mẹ con em đang vui vẻ chuẩn bị cho món xôi mới mai mẹ bán bữa đầu. Em nghĩ đến Khuê, em như nghe thấy giọng Khuê hòa trong tiếng dương cầm vọng vút vào cao thẳm. Khuê ngẩng cao đầu lấy hơi ngân những nốt cuối cùng bản hoan ca mừng Chúa hài đồng.
Quá nửa đêm, xong xuôi các việc trong nhà thờ ông Khá mới về. Đúng ngày đông chí trời rét thấu xương, gió bấc lùa từng đợt lồng lộng trên sân nhà thờ. Ông kéo phéc-mơ-tuya chiếc áo khoác cũ lên tới cổ rồi trùm mũ áo qua đầu. Tiếng ho hồng hộc rớt trên những dãy phố im lìm. Ông chỉ mong chóng về đến nhà để ngả lưng trên chiếc nệm mỏng dính của hai ông cháu. Thằng cháu chắc còn nằm đợi ông. Mấy hôm nay nó lại khò khè. Chứng hen suyển từ bé của nó chẳng biết khi nào mới dứt hẳn. Ông thương thằng cháu, lại phải nằm nệm mỏng trên nền nhà ẩm một năm nữa rồi, lại phải chịu hơi lạnh từ đất thấm vào phổi thêm một năm nữa rồi. Chiếc giường mét hai cao ráo đủ cho hai ông cháu ngon giấc đã hỏi và hẹn ngày đến lấy mà ông đành cáo lỗi với chủ tiệm ngay hôm ông đọc thư Miên. Thoạt nhìn tờ giấy nhàu nhĩ ấy ông còn tưởng đứa nào báng bổ Đức Mẹ không ngờ nó lấy đi của ông rất nhiều nước mắt. Những giọt nước mắt trong veo như nước mắt con nít.
Qua lễ ông sẽ lại nuôi heo. Năm sau nhất định có giường. Chẳng biết từ bao giờ việc mua một chiếc giường lại trở nên khó khăn với ông đến thế. Biến cố nối tiếp biến cố làm ông không nhớ nổi gia đình mình đã trải qua bao nhiêu chuyện. Nhưng ông vẫn thầm cảm ơn Chúa vì những gì Chúa ban cho hai ông cháu và ông chưa từng nghĩ đến việc nhận sự giúp đỡ nào dù bên ông luôn có những bàn tay sẵn sàng chìa ra gánh bớt cho ông đôi phần vất vả. Ngày ngày ông chăm chỉ chắt bóp từng đồng tiền chợ để nhét vào heo mà mãi con heo mới chịu đầy. Ông không thể ngờ rằng con heo đầy lên không chỉ từ số tiền tằn tiện của ông mà còn từ số tiền nhịn ăn mì xíu chuyển sang ăn mì chan xì dầu của thằng cháu. Thằng cháu không biết ông khổ sở nuôi heo để làm gì nhưng sáng nào nó cũng năn nỉ người bán bánh mỳ cho nó ổ mỳ không thịt chỉ chan tí nước có mỡ hoặc tí xì dầu lót dạ trước khi vào lớp. Đều đặn, mỗi ngày nó nhét vào đó dăm ba nghìn.
--HẾT--
Lệ Hằng
Đà Nẵng, 09/04/2019