Người máu lạnh - Tác giả: Lm. Nguyễn Trung Tây

Lan Mary
Chuyện kể sau khi ăn trái cấm, Adam và Eva bị đuổi khỏi Vườn Địa Đàng. Hai vợ chồng sinh được hai người con. Con trưởng nghề nông, tên Cain, tiếng Việt có thể đọc Ca âm chữ K, con thứ nghề chăn nuôi, tên Abel, tiếng Việt có thể đọc An. Bởi ghen tức, Ca dẫn An ra đồng, giết chết em. Ca bị phạt, phải đi lang thang một đời trên mặt đất... NGUỒN:

NGƯỜI MÁU LẠNH


Chuyện kể sau khi ăn trái cấm, Adam và Eva bị đuổi khỏi Vườn Địa Đàng. Hai vợ chồng sinh được hai người con. Con trưởng nghề nông, tên Cain, tiếng Việt có thể đọc Ca âm chữ K, con thứ nghề chăn nuôi, tên Abel, tiếng Việt có thể đọc An. Bởi ghen tức, Ca dẫn An ra đồng, giết chết em. Ca bị phạt, phải đi lang thang một đời trên mặt đất...

Thanh niên bị xe đụng khi lang thang đại lộ nghẹt cứng xe cộ giờ tan sở.

Xe cấp cứu hú còi chở người đàn ông vào bệnh viện. Bác sĩ trực giật mình khám phá ra máu thanh niên lạnh tanh. Đưa ống nghe sát bộ ngực lực lưỡng nổi vồng những bắp thịt, bác sĩ nhận ra tim người không còn đập. Bác sĩ nhíu cặp chân mày! Chết rồi! Tiếng dương gian vắng lặng, như một định luật, tiếng âm ti vọng vang. Ngước mắt nhìn y tá, bác sĩ trực gật đầu. Thoăn thoắt và thuần thục, y tá nhuần nhuyễn cắm lẹ những cây kim sắc nhọn vào ngực và những đường gân xanh lè chạy dọc ngang hai cánh tay săn chắc, to thô, cuộn vồng bắp thịt nhà nông. Trên màn ảnh máy đo nhịp tim, đang uể oải trườn bò, đốm sáng tròn vo bỗng nhiên ngó nhìn, rồi thật lẹ, phóng thẳng tới những đường cong vòng ngoằn nghoèo. Một phút sau máu lạnh ấm lại, như một định luật, mặt người thôi vương sắc lạnh. Nét âm ti biến mất, nét nhân thế hồi sinh.

Nửa đêm về sáng, máu lạnh tỉnh dậy.

Ngồi bó gối trên giường nệm trải khăn trắng toát, bệnh nhân yên lặng ngơ ngác nhìn như người lạc từ một cõi hành tinh khác...

Chín giờ sáng, bước vào phòng hồi sinh, bác sĩ trực lơ đãng nhìn nạn nhân vụ đụng xe. Nữ bác sĩ ngạc nhiên nhìn mái tóc bạc trắng toát người thanh niên, rồi liếc nhìn ô của ngày sanh tháng đẻ. Trang giấy hồ sơ bệnh nhân trống vắng chi tiết cá nhân, ngoại trừ tên họ và nghề nghiệp. Ô của Tên và Họ lạc loài ngơ ngác một mẫu tự, chữ K to tướng, nét chữ gà bới. Ô của Nghề Nghiệp tô hai chữ, chữ Nhà và chữ Nông. Bệnh nhân không địa chỉ, không tuổi, không ngày tháng năm sinh, không tên bố, không tên mẹ. Nhìn bệnh nhân ngơ ngác như người tâm thần ngồi bó gối trên giường, nhìn chữ K lẻ loi đứng một mình ô tên họ, nữ bác sĩ nhíu mày, ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười,

— Anh Ca (K), anh là người có máu lạnh.

Người bệnh gật đầu, miệng nói rõ từng âm,

— Vâng, em biết. Em biết em vừa có máu lạnh vừa có máu nóng.

Người nữ bác sĩ khựng lại như người gặp ma,

— Hả...

Người bệnh nhanh nhẹn bất ngờ, nói ngay,

— Vâng, bác sĩ nói đúng lắm đấy ạ. Em biết, em là người có máu lạnh.

Bác sĩ trợn tròn cặp mắt xanh sâu thăm thẳm,

— Anh... Anh đang nói giỡn chơi?

Thanh niên nhìn hướng lên, ánh mắt trang nghiêm, khuôn mặt thành khẩn tương tự tín đồ trước tượng Chúa,

— Không, con cắn cỏ cắn rơm lậy bác sĩ. Con dân nhà nông, quê mùa, dốt nát. Con không dám nói giỡn chơi với bác sĩ là người có ăn học. Con biết con có máu lạnh mà.

Nữ bác sĩ trợn tròn, tròng kính đen Guchi tuột trôi rơi xuống sóng mũi thanh tú. Cô nhìn bệnh nhân, nhìn kỹ lưỡng, nhìn tìm kiếm, nhìn chăm chú, ánh mắt phấn hồng săm soi khuôn mặt trắng xanh hắt hiu màu đèn nê-ôn trắng toát... Bệnh nhân bắt đầu nhẩn nha kể chuyện,

— Cũng tại hồi có thai con, bố tự nhiên nổi cơn khùng. Bố tát mẹ con, mặt mẹ hằn sâu năm ngón tay. Bố đánh mẹ, người mẹ tím đen lằn roi. Tối tối ngồi đầu giường bố cất giọng chửi mẹ: "Con khùng!". Bị đánh, bị chửi, mẹ ngồi khóc. Bố chỉ mặt mẹ nói nếu không có mày đời tao vẫn hạnh phúc. Thà là mày đừng sinh ra thì tao đã không khổ. Mày xuất hiện không chỉ là một phiền toái cho tao, mà còn bao nhiêu người khác, bao nhiêu thế hệ. Đó, mày coi đi. Đời cha ăn mặn, đời con khát nước. Mày ăn mặn thì tự vục đầu vào nước sình nước cống mà uống nước mặn chát một mình mày đi! Tại sao lại còn bắt tao phải uống chung dòng nước mặn với mày? Khi chưa biết mày, đời tao cô đơn nhưng hạnh phúc. Khi gặp mày, đời tao bùn đen nước cống! Có mày, đời tao cộng chút hạnh phúc. Nhưng chả bỏ, phúc lộc gì? Hạnh phúc một thời, đắng cay một đời! Đã thế, giờ này còn dơ dáng dạng hình, không biết thân biết phận, mặc áo bà bầu. Cởi ra! Xé rách! Mày! Đúng ra mày phải là cây khô không lộc! Dại khờ, ngu ngốc như mày thì nên tuyệt giống! Nứt ra thêm một mầm sống nữa để làm chi? Rồi cũng chỉ lại ngu dốt như mày mà thôi...

Người máu lạnh cúi nhìn nền gạch xanh nhạt màu rêu,

— Chửi xong, bố con đứng dậy bỏ đi. Mẹ con, tóc rối bù, lăn ra sàn đất ôm chân bố con nói mình ơi, đừng bỏ em, tội nghiệp em, bây giờ em bụng mang dạ chửa.

Người máu lạnh giọng nhỏ rưng rức,

— Nhưng mặc cho mẹ lăn lộn gào khóc, bố thản nhiên đạp ngang qua đầu, lạnh lùng bỏ đi. Tối khuya, về tới nhà, miệng bố sặc sụa mùi rượu. Gặp mặt mẹ con, bố giơ tay tát, lấy roi đánh, mở miệng chửi tiếp, lại điệp khúc cũ, bao giờ cũng bắt đầu danh từ quen thuộc: "Con khùng!".

Người máu lạnh dừng lại câu chuyện, nuốt nước miếng. Nữ bác sĩ Bắc Mỹ tóc vàng hoe trợn tròn cặp mắt nhìn thanh niên Á Châu tóc bạc trắng xóa,

— Tại sao mẹ anh không gọi cảnh sát? Anh có biết luật pháp ở đây bảo vệ phụ nữ? Chắc anh biết mà, có đúng không?

— Vâng, con biết. Nhưng hồi đó đâu có luật pháp...như bây giờ...

Thanh niên nhìn sàn bệnh viện xanh rêu sạch bóng,

— Có lần, trong khi bố đang đánh mẹ, cây roi gãy ngang. Bố chạy thẳng xuống bếp vác rựa chẻ củi. Nhìn thấy con dao sần sùi rỉ sét, mẹ bụng bầu gần tới ngày sinh, tông cửa chạy thẳng ra đường. Nhờ Trời nhờ Phật, mẹ con ì ạch chạy thoát đường dao. Không biết tại hàng xóm mệt nhọc với đời sống hay tại sao đó, nhà cửa hai bên đường tắt đèn lặng câm, không ai mở cửa. Mẹ vừa chạy vừa kêu Trời, "Trời ơi! Cứu con!", vừa kêu hàng xóm "Ông ơi! Bà ơi! Cứu con!". Nhưng Trời nửa đêm về sáng vẫn tối đen, phố xá im lìm cánh cửa đóng chặt, những đôi tai điếc đặc nối tiếp những cặp mắt mù lòa và những thanh quản què cụt. Mẹ té gục vệ đường. Con oe oe ló đầu chui ra. Hên quá, xe cảnh sát chớp đèn chạy ngang. Con sinh sớm hai tháng, nhưng máu lạnh ngắt!

Nữ bác sĩ đăm chiêu, ái ngại nhìn người máu lạnh tiếp tục kể chuyện,

— Hơn một năm sau, mẹ con lại có thai. Lần này lại sinh con giai. Lớn lên, con làm ruộng, thằng An chăn trâu. Có lần, sau mùa gặt, người ta thấy xác thằng An nằm chết trên cánh đồng thơm mùi lúa chín, máu nhuộm đỏ đậm cánh đồng lúa vàng. Máu đỏ đặc loang tới đâu, cỏ xanh ngã rạp chết khô tới đó. Cọng cỏ nào còn sống sót, thân mình mọc gai lởm chởm, sắc hơn lưỡi dao phòng mổ.

Tiếng kêu hệ thống PA vang lên, cắt đứt câu chuyện,

— Bác sĩ Helen! Bác sĩ Helen, Phòng Cấp Cứu. Bác sĩ Helen, Phòng Cấp Cứu!

Bác sĩ Helen nghiêng tai nghe ngóng, chấm dứt câu chuyện,

— Xin lỗi anh Ca. Thôi, tôi phải đi. Hẹn gặp lại.

Vẫn với ánh mắt trang nghiêm và khuôn mặt thành khẩn tín đồ, người máu lạnh cúi xuống nhìn nền gạch,

— Dạ! Vâng, con cám ơn bác sĩ. Con đội ơn bác sĩ!

Bác sĩ quay đi, cô nghĩ tới Phân Khoa Tâm Thần Bệnh Viện Alexian nơi phu quân làm việc.

Tối hôm đó, bác sĩ kể chuyện,

— Sáng nay, Phòng Hồi Sinh, đụng ca bệnh, lạ lắm... Không thấy chắc không tin...

Lơ đãng không để ý tới lời vợ, bác sỹ Tâm Lý chuyên khoa tâm thần ánh mắt căng thẳng nhìn màn ảnh football, tay đập xuống mặt nệm ghế, miệng hét lớn,

— Touch down!

Không quay lại, đôi mắt tiếp tục dán chặt màn ảnh TV, bác sĩ Brian lớn giọng, cất tiếng hỏi,

— Hả? Cưng? Nói chi?

— Sáng nay...

Bác sĩ Helen ợ khan, giọng đặc như máu kéo lên khô cuống họng. Cô hét lớn, âm trầm đục đục,

— Thằng... Thằng khốn nạn!

Chồng râu quai nón trợn tròn mắt nhìn. Vợ tiếp tục,

— Thằng khốn nạn! Mày điếc rồi hả?

Chồng nhận ra mặt vợ trắng hồng đổi màu tai tái xanh, miệng méo xếch, mắt xanh xoay tròn vòng quay lửa đỏ. Chồng đứng bật dậy,

— Em! Em sao vậy?

Rùng mình, ợ khô, tròng mắt dừng xoay xoay, vợ ngớ ngẩn đứng nhìn,

— Anh, anh...

Chồng ôm ngực, thở phào,

— Em, em làm anh sợ gần chết. Giỡn chi kỳ cục vậy?

Ôm chồm lấy vợ, chồng nhận ra người vợ lạnh tanh.

Sáng hôm sau, bác sĩ Helen quay lại căn phòng người máu lạnh. Mặt bác sĩ xanh, ho, ho liên tục như người ho lao. Giường nệm hôm qua giờ này trắng tinh trống vắng, khăn trải thẳng băng, người máu lạnh biến mất. Y tá nói tối qua, người máu lạnh đông đặc máu. Xác giờ nằm nhà quàn. Y tá nhìn bác sĩ, lo âu,

— Mặt bác sĩ sao xanh lét vậy?

Bác sĩ Helen ho, tiếng ho chó sói nửa đêm về sáng.

Ngày hôm sau, trưa thứ Bẩy, trong khi đang ăn trưa trong tiệm Rheinlander nổi tiếng món súp hầm thịt trừu của người Đức, bác sĩ Helen kêu đau bụng. Đẩy bỏ tô súp sang một bên, bác sĩ Brian đứng dậy ôm vai vợ,

— Em, em sao vậy?

— Em... Bụng, bụng em đau quá mình ơi!!!

— Đau? Đau như thế nào?

Bác sĩ Brian nhìn chung quanh,

— Để anh gọi xe cứu thương! Coi chừng, coi chừng em sinh sớm...

Bác sĩ Helen gạt phắt tay chồng ra khỏi bờ vai,

— Quân vũ phu! Đẻ đau thắt ruột cho mày thằng K và thằng An rồi. Thế còn chưa đủ hay sao?

Đàn bà cong chân đá mạnh ghế. Ghế gỗ bay thẳng, lao vun vút qua khung kiếng cửa sổ, rớt xuống sàn đất nát tan cám vụn! Đàn ông trợn tròn mắt. Đàn bà giơ cao tay tát thẳng, nhanh, gọn, lẹ. Đàn ông rơi xuống, thân hình đập mạnh ngay góc bàn ăn. Khăn đỏ nghiêng mình buông rơi ly chén muỗng nĩa. Thực khách ồn ào đồng loạt đứng lên chứng kiến vợ phóng tới, ngồi đè ngực chồng, hai vòng tay xiết chặt cần cổ. Người nam nằm dài mặt đất giữa hoang tàn đổ nát, ngón tay cuống cuồng tháo gỡ, chân đạp vẫy vùng, giọng cổ vướng nghẹn, giọng mũi ú ớ. Ngửa cao mặt, phụ nữ há to miệng hú vang, tiếng hú lang sói, tiếng hú lồng lộng xoáy tròn chọc thủng không gian.

Thừa cơ hội, đàn ông vùng dậy, đẩy mạnh, phóng chạy ra ngoài đường. Không bỏ cuộc, đàn bà chạy đuổi bám sát. Mặc cho la hét cầu cứu, phố xá tấp nập ngày hội cuối tuần thoải mái cười nói, thản nhiên đứng nhìn. Vài người lơ đãng dừng một phút nhìn người bỏ chạy, rồi lại chăm chú tô đậm đường kẻ chân mày. Có người phì phèo xì gà Havana sợi chỉ vàng, ánh mắt hau háu tóc bạch kim người rượt đuổi, rồi lại đăm chiêu dõi nhìn tia khói.

Đàn ông càng gào to, phố xá càng cười lớn. Đàn ông chạy tới đâu, đám đông nghiêng người, né sang một bên, tách đôi tới đó. Đàn ông càng chạy, con đường mòn dẫn tới phía trước càng rộng mở thênh thang. Ngước mắt nhìn lên, đàn ông nhận ra hàng rào kẽm gai mắt cáo với bốn vọng gác chắn ngang chặn đường, hai cánh cửa trại tập trung rộng mở chờ đợi. Tro tàn xác và xương tiếp tục phun thẳng lên bầu trời trong xanh từ hai ống khói hình nấm màu đen nhô cao. Nhìn lính Đức trên vọng canh, nhìn phố xá rộn ràng, quay lui nhìn lại, người gốc Do Thái nhận ra hai tròng mắt đỏ rực màu lửa rượt đuổi, lửa cháy phừng phừng, lửa loang lỗ máu, máu loang tới đâu, cỏ dại rùng mình ớn lạnh tới đó, gai nhọn mọc ra tua tủa.

Ngày hôm sau, thành phố vang tiếng ho người máu lạnh.

Bốn ngày sau, Bắc Mỹ thuộc về màu da xanh lét.

Sang ngày thứ năm, hoa mắc cở Nam Mỹ tranh đất với cỏ cúc dại. Hai bên mở miệng chửi nhau, ngôn ngữ lầu xanh. Chửi qua chửi lại mới được mấy câu, hoa mắc cở trợn mắt cúi xuống bẻ đứt lìa cặp càng bọ cạp, chém đứt đầu cỏ cúc dại. Đầu cỏ cúc dại rớt xuống đất lăn lăn quay tròn, tiếng rơi khô khốc. Đôi mắt màu vàng cỏ cúc dại trợn tròn nhìn hoa mắc cở chớp chớp ngỡ ngàng. Máu từ cổ họng cỏ cúc phun thẳng lên bầu trời xanh lụt lội đất đen. Máu đỏ cúc dại lan tới đâu, giun đỏ lổm ngổm bò lên tới đó, miệng ngập máu đỏ, cổ vươn lên trời ngáp ngáp, hóa rắn cạp nong và rắn hổ mang. Cả hai khè ra toàn nọc độc.

Sang ngày thứ sáu, loài người biến mất, trái đất thuộc về một loại bò sát máu lạnh, loài của rắn.

Nguyễn Trung Tây