Chuyện Mẹ Chuyện Con: Đổi đời? Đời đổi? - Tác giả: Lm. Nguyễn Trung Tây

Lan Mary
Sau thánh lễ sáng Chúa Nhật, ba mẹ con lái xe về nhà. Tới nhà, bà Miêng bước vô phòng cởi chiếc áo dài ra. Lơ đãng nhìn vào tủ áo, bà chợt nhận ra cái quần jean Levi màu xanh gấp gọn mới tinh nằm im lìm giữa đống quần áo. NGUỒN:

Chuyện Mẹ Chuyện Con kể chuyện ba mẹ con; mẹ, bà Miêng mới định cư tại Chicago, Phố Gió; con trai lớn tên Hai Hoàng; con trai thứ gọi Ba Hưởng...


Sau thánh lễ sáng Chúa Nhật, ba mẹ con lái xe về nhà. Tới nhà, bà Miêng bước vô phòng cởi chiếc áo dài ra. Lơ đãng nhìn vào tủ áo, bà chợt nhận ra cái quần jean Levi màu xanh gấp gọn mới tinh nằm im lìm giữa đống quần áo.

Cầm quần jean vải dầy cộm màu xanh lên, bà Miêng miệng mỉm cười, mơ màng nhớ tới cô em gái.

Chúa Nhật tuần trước hai chị em dẫn nhau lên Uptown Chicago mua thẻ điện thoại gọi về Việt Nam. Sau khi kiếm được mấy cái thẻ điện thoại giá rẻ, nhất cử lưỡng tiện, em ở Mỹ hai mươi năm dẫn chị mới qua đi shopping. Chị dừng lại một bước chân, cau mày, thắc mắc,

— Dì đến là vớ vẩn! Đi shopping để mua cái gì? Sắm vàng đeo cổ à?

Em cự nự,

— Bà mới là người vớ vẩn! Tiền ở đâu ra mà sắm vàng cho bà! Bà làm như nhà mình nhà băng, hoặc sân vườn trồng cây tiền giấy.

Em dừng lại,

— Đi shopping mua quần áo cho bà chứ mua cái gì.

Em dừng lại, nói nho nhỏ như sợ người ngoài nghe lọt thủng câu chuyện,

— Chút nữa, về tới nhà tôi mắng hai thằng con chị mấy mắng. Nghe tôi nói đây nè... Bên đây không ai mặc quần the áo bà ba ra đường đâu bà nội...
Như người bị sét đánh ngang tai, bà Miêng nhìn xuống quần the vải sa-teng bóng lộn đang mặc trên người; mặt bà ngần ngượng sượng sùng,

— Ủa, sao kỳ vậy? Thật khổ! Mới qua, chân ướt chân ráo, nào ai biết.

Bà Miêng mở miệng than,

— Mà hai cái thằng, nó cũng có nói gì đâu. Mấy bữa rồi, tôi cứ quần áo bà ba vận vào người.

Em nhìn chị, dò hỏi,

— Bà mặc như vậy ở phố Việt Nam không sao. Nhìn một cái, người ta biết liền chị mới qua. Nhưng thử đi trên phố Mỹ coi, thiên hạ xầm xì phải biết.

Em nhìn chị,

— Mà mấy bữa rày, bà mặc như vầy, đi lại trong nhà chứ đâu có đi đâu phải không?

Bà Miêng gật đầu,

— Thì vậy thôi, phố xá lạ hoắc, nào có dám bước ra cửa ngõ.

Bà Miêng nhìn cái quần jean đen cô em đang mặc, miệng hỏi

— Vậy chứ bên đây người ta mặc cái gì khi đi ra đường?

Em nói, tay chỉ vào đám đông ngược xuôi trên phố,

— Mặc cái gì? Thì đó, bà nhìn đi. Bên đây người ta mặc quần jean chứ còn mặc cái gì. Bà nhìn nguyên cả cái phố Uptown đi, có ai mặc quần the như bà...

Nghe nói tới quần jean, bà Miêng lắc đầu, cương quyết,

— Thôi, thôi! Quần jean thì tôi chịu thôi. Già cả như tôi, ai lại đi mặc quần jean.
Người ta cười cho thúi đầu.

Em nóng nẩy,

— Bà nội ơi! Bà không nghe tôi, ở bên đây mà bà cứ te te mặc quần áo bà ba đi ra đường, gặp cảnh sát, họ hốt mang bà vô thẳng vào bệnh viện tâm thần cho bà chừa. Lúc đó thì ráng mà chịu...

Bà Miêng trợn mắt,

— Ủa, sao kỳ cục vậy?

Em giải thích,

— Quần bà ba ở bên đây chỉ mặc khi đi ngủ. Giống như quần pajamas bên Việt Nam đó. Bên đây là Mỹ, ban ngày bà mặc quần ngủ đi te te ra đường, làm gì người ta không tưởng là... "Ơ, cái bà khùng!"...

Bà Miêng than thở,

— Xứ sở chi mà thiệt tình là kỳ cục...

Em kiên nhẫn,

— Có gì mà kỳ cục... Thì phong tục bên đây nó như vậy...

Cả một đời quần đen áo bà ba, hai chị em bà Miêng loay hoay trong thương xá Việt chọn lựa quần jean petite cho người mới qua không phải là một điều dễ. Sau gần hai tiếng đi ra đi vô phòng thử áo quần, cuối cùng dì Minh cầm cái quần jean Levi màu xanh đưa cho chị,

— Bây giờ mua cho bà một cái, mặc thử coi sao. Thích kiểu này, tuần tới tôi ghé qua nhà, chở chị đi kiếm thêm mấy cái nữa.
...

Một tuần lễ đã trôi qua, quần jean vẫn im lìm nằm ngủ quên trong tủ. Giờ nhận ra khuôn mặt chủ nhân, quần jean Levi vải cứng thơm mùi lay động nhắc nhở bà Miêng về sự hiện diện của mình trong ngăn tủ đóng kín. Nhìn quần jean, bà Miêng tay sờ sờ mặt vải cứng, thơm mùi vải mới. Bà chép miệng, cầm cái quần jean lên mặc vào người. Đi tới trước gương, bà Miêng loay hoay ngó trước liếc sau. Hết nghiêng sang bên trái, ngắm nghía bên tay phải, bà lại kéo lên, cao hơn lên, cao hơn một chút; nhưng rồi nghĩ sao, bà lại đẩy xuống một tí, thêm một tí nữa, rồi lại kéo lên, cao lên một chút. Cứ thế! Tâm hồn bà Miêng dường như chỉ còn đôi mắt mở to chăm chú theo dõi bóng mình và cái quần jean Levi mới tinh phản chiếu qua gương.

Chuông điện thoại reo vang ngoài phòng khách đánh thức bà Miêng ra khỏi cơn mê quần jean. Bà Miêng quyết định xoay người mở cửa bước ra ngoài. Thấy mẹ, con trai trợn tròn mắt nhìn,

— Wow! Mẹ nhìn cứ như tây! Ai mua cho mẹ cái quần jean Levi vậy hả mẹ?

Bà Miêng ngượng ngùng, mắng con,

— Mày! Tụi bay cả hai đứa không đứa nào chịu nói cho mẹ biết. Gần một tháng rồi, tao cứ tỉnh bơ mặc quần soa áo bà ba... Hên, chỉ đi lại trong sân vườn. Giờ nghĩ lại vẫn còn thấy quê quê với hàng xóm!

Con rụt cổ, gãi gãi tai,

— Sorry, sorry mẹ! Con quên, con quên...

Bị mẹ chỉnh, con nhột nhạt, cố gắng vớt vát điểm,

— Nhưng phải công nhận mẹ mặc quần jean, nhìn mẹ trẻ thật...

Suy Niệm


Khi Đức Giêsu mở miệng khóc chào đời tại thôn làng Bethlehem, địa cầu ngập tràn một nền văn hóa mới, nền văn hóa của bỏ qua, quên đi, và xóa nhòa; một nền văn hóa, trong đó, ách và gánh thôi không còn nặng nề, nhưng trở nên êm ái và nhẹ nhàng (Matt 11:30).

Để chuẩn bị cho dân Do Thái dần dần thích hợp với nền văn hóa mới do Đức Giêsu mang tới, thánh Gioan Tẩy Giả xuất hiện trong sa mạc, kêu gọi người Do Thái phải thay đổi. Nhận được lời mời gọi của ngôn sứ hoang địa, không phải chỉ có lèo tèo hai ba người da mồi tóc bạc, gần đất xa trời kéo đến đất sỏi lắng nghe bài giảng mùa Vọng của Gioan; nhưng mọi người, từ kinh thành Giêrusalem và toàn thể những thôn làng của miền Nam Giuđêa tấp nập kéo về hoang địa. Họ sám hối (Mark 1:4-5). Họ nhận nước thanh tẩy từ đôi bàn tay của người ngôn sứ sa mạc.

Và họ thay đổi.

Thay đổi ở đây không phải chỉ là một thay đổi của y phục, quần soa đen sang quần jean Levi như bà mẹ Việt Nam mới định cư bên vùng đất mới trong câu truyện, nhưng là một cái thay đổi về tâm linh. Những hạt nước của sông Giođan chảy xuống tới đâu, những vết nhơ tội lỗi dần dần bục vỡ tới đó. Những cáu ghét của ghen tị hờn giận lần lượt rơi xuống, chìm lắng sâu vào trong lòng sông Giođan. Khi người Do Thái giơ bàn chân đạp xuống dòng nước của sông Giođan, tâm hồn của họ bùn đen nước đọng. Sau khi nhận được những hạt nước từ đôi bàn tay của người ngôn sứ, họ đứng dậy, bước lên bờ, khoác vào người áo pull quần jean Levi của nền văn hóa mới để chuẩn bị đón mừng Chú Rể Giêsu.
Mùa Vọng, mùa trông đợi Đức Giêsu, do đó cũng chính là Mùa Thay Đổi.

Mời tham dự chương trình cấm phòng Mùa Vọng và Hòa Giải cùng Thiên Chúa như người Do Thái năm xưa đã kéo về sa mạc, nhận nước thanh tẩy, và tham dự cấm phòng Mùa Vọng do ngôn sứ Tiền Hô tổ chức ngay trong đất sỏi của hoang địa.

Lời Nguyện


Lạy Chúa, xin đổ mưa trời tưới mát, thay đổi tâm hồn bụi bậm của con.


Nguyễn Trung Tây