Ánh sao xưa- Tác giả: Vinh Kiu

Văn thơ Công giáo
(Ảnh: Sưu tầm)

“Lâu quá, đề nghị cho sinh mổ đi”.

Em kêu lên khá to lúc xem diễn nguyện Chúa Giáng Sinh khiến tôi giật nảy mình, một phần vì âm thanh nhưng phần lớn vì nội dung của câu nói. Bao người quay lại tròn xoe đôi mắt nhìn hai đứa như “người ngoài hành tinh”. Quả thật dù em là “Y khoa con nhà nòi” nhưng tôi không thể tưởng tượng nổi em lại phán một câu phản cảm đến vậy trong giờ phút trang nghiêm của Đêm Thánh.

Em là người Ngoại giáo nhưng biết tôi theo đạo nên cứ nhờ tôi đưa đến Nhà thờ, bảo rằng thấy đạo hay muốn khám phá cho biết. Tôi cả nể và thấy dường như em cũng yêu mến Nhà Chúa nên đêm Giáng Sinh em muốn đi theo tôi cũng không nỡ từ chối. Tôi chạy xe đạp hơn bảy cây số lên tận trường cao đẳng Y tế rồi lại chở em chạy ngược về Giáo xứ Kẻ Sét của tôi, nơi người ta thường quen gọi là Làng Tám. Sở dĩ tôi muốn em tới Giáo xứ nơi tôi sinh sống và học tập là vì tôi muốn ngầm nói với em chuyện tương lai, tôi cũng muốn “khoe” Thánh đường nơi tôi thường lui tới, năm nay lóng lánh ánh đèn màu và được “đầu tư” khá kỹ lưỡng về Diễn nguyện cũng như thuê hẳn MC nổi tiếng về dẫn chương trình…

Ấy vậy mà…

Hay tại em vừa trải qua một cú sốc?!

Trong lúc chờ diễn văn nghệ, em ngồi bên cạnh tôi kể về gia đình “Y khoa con nhà nòi” của mình. Gia đình em vừa có chuyện buồn - chị gái em li dị chồng vì bất hòa sau hơn một năm cưới nhau. Anh chị đổ lỗi cho nhau bởi cái chết của đứa con vừa tròn nửa tuổi. Năm xưa vì “ăn cơm trước kẻng” mà phải cưới, lấy nhau về không hợp cãi nhau suốt ngày, thậm chí lắm lúc chị còn bị chồng “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay”, đứa bé sinh non lại bị bỏ bê nên ốm yếu không qua khỏi. Cả nhà làm nghề Y mà cũng phải “bó tay” với ông anh rể ngang ngược nên đành để “đường ai nấy đi”, đau một lần cho xong…

Em trầm ngâm, “đi Noel cho khuây anh ạ”, tôi bùi ngùi, chỉ biết an ủi “thời gian sẽ chữa mọi vết thương, em ạ”.

Nhưng tôi biết, có những vết thương mà thời gian không thể chữa được…

Và tôi cũng biết chỉ có thể chữa lành bằng Đức Tin…

Em bất ngờ bị ung thư gan, ở cái tuổi phát triển rực rỡ nhất của người con gái nên bệnh tình nhanh chóng tăng nặng, thời gian không còn được bao nhiêu dù cố công chạy chữa. Người sốc nhất chính là bố em, qua một đêm tóc ông đã bạc trắng, lúc nào cũng day dứt vì không phát hiện bệnh của con gái sớm hơn. Tôi ngồi cạnh em bên giường bệnh không giấu được nước mắt. Em an ủi tôi: “Thời gian sẽ chữa mọi vết thương mà, một ngày kia anh sẽ không còn nhớ đến em nữa, thế là xong phải không anh”.

Em chợt hỏi:

- Hay là em phạm thượng nên bị Chúa phạt?!

Tôi vội vã ngắt lời:

- Không đâu, Chúa nhân từ và em thì còn trẻ khỏe thế này, còn sống lâu chán, đừng nói gở.

Em trầm tư:

- Chắc đêm Noel anh giận em lắm, không thấy anh nói gì, giờ nghĩ lại em cũng thấy mình thật tệ, đêm đó em cũng tính nói với anh là em không thích lời giảng của Cha Xứ nữa kia!

Tôi ngạc nhiên:

- Không thích điều gì cơ?

Em trả lời:

- Cha nói phải luôn tỉnh thức bởi Chúa đến bất thình lình như kẻ trộm. Em không thích cái ví von đó vì em nghĩ Chúa đến là mang lại niềm vui chứ! Giáng Sinh là lễ vui, người người nắm tay vui cười mà?! Em cũng nghĩ rằng cha cứ nói thế thôi chứ muốn chết có dễ đâu, trẻ khỏe cứ vô tư đi, già mới phải lo chứ, sắp chết thể nào chả có biểu hiện, thế mà giờ em lại rơi vào hoàn cảnh này!

Tôi giải thích: “Chúa không nói Chúa là kẻ trộm nhưng Chúa nói ngày Chúa trở lại giống như kẻ trộm và điểm nhấn mạnh là thái độ thức tỉnh của ta để tránh hiểm nguy, mất mát. Thái độ trông chờ ngày Chúa trở lại của ta phải giống như thái độ của người sợ ăn trộm tức là phải đề cao cảnh giác, thức tỉnh, nếu không, hiểm nguy và mất mát lớn sẽ xảy ra”.

Em thở dài:

- Em biết. Em cũng đã ngẫm ra rồi. Nếu chị gái em biết tỉnh thức thì đã không rơi vào hoàn cảnh bi đát như bây giờ. Nếu bố em không chủ quan với những xét nghiệm trước đây của em thì đã không bị nhầm với bệnh sán lá gan phải không anh?

Rồi em buông thõng tay:

- Nhưng em thì không kịp tỉnh thức nữa rồi…

Em đã ra đi mà không kịp đón Giáng Sinh năm nay, ước muốn được tạ lỗi cùng Chúa bên Hang Đá đã không thành hiện thực, nhưng tôi tin rằng tỉnh thức thì không bao giờ là quá muộn và biết đâu Chúa đã tha thứ cho em mọi lỗi lầm…

Giáng Sinh năm nay hãy là ánh sao tỉnh thức anh nhé, em yêu quý…